Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu

Chương 143: Sư Tôn đừng ăn mà, cục cưng còn nhỏ lắm (26)




div class="text-left"> “Sư phụ, rốt cuộc người đang giấu con chuyện gì vậy?” Kim Đản Đản nhìn chằm chằm vào mắt y, không muốn bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào của y.

Nguyệt Hoa Tiên Tôn cụp mắt xuống che đi sự hoảng loạn nơi đáy mắt, lúc y ngước mắt lên lần nữa đã không còn nhìn thấy được bất kì cảm xúc nào. Y nhéo cằm Kim Đản Đản, cười tà mị: “Yên Nhi, ngươi đi tìm Mặc Trạch đúng không?”

“Ừ!” Kim Đản Đản gật đầu!

“Sau này không được đi nữa!” Khóe miệng Nguyệt Hoa Tiên Tôn hơi nhếch lên, nhưng nụ cười không hề chạm đến đáy mắt.

Kim Đản Đản rụt cổ, giọng nói không có tự tin: “Con biết rồi, sư phụ!”

“Gọi ta là Nguyệt Hoa!” Đôi mắt màu đỏ của Nguyệt Hoa Tiên Tôn nhìn nàng, trong con ngươi của y phản chiếu toàn bộ dáng người nàng.

“Hả?” Kim Đản Đản khẽ mở miệng, vô cùng ngạc nhiên.

Nguyệt Hoa Tiên Tôn nhìn chằm chằm vào mắt Kim Đản Đản, lông mày hơi nhướng lên: “Hử?”

Kim Đản Đản nhìn vào đôi mắt của y, con ngươi đỏ như màu máu, trong mắt y chỉ có nàng, lúc này tư thế của hai người rất mập mờ.

Cằm của nàng bị y bóp chặt, khoảng cách giữa hai người rất gần, hơi thở quấn vào nhau. Trái tim nhỏ của Kim Đản Đản đập “Thình thịch”

“Sư phụ… sư phụ…” Nàng cố thoát ra, muốn thoát khỏi sự trói buộc của y.

Tuy rằng bình thường đều là nàng quyến rũ sư phụ, nhưng bây giờ khoảng cách giữa hai người gần như vậy, cho dù da mặt nàng có dày hơn nữa cũng sẽ cảm thấy ngượng ngùng!



Khuôn mặt tà mị của Nguyệt Hoa Tiên Tôn càng tiến đến gần hơn, dùng ánh mắt phức tạp nhìn nàng: “Yên Nhi…”

Kim Đản Đản chớp mắt: “Sư phụ, người có chuyện gì muốn nói sao?”

Nguyệt Hoa Tiên Tôn đột nhiên nghiêng người ôm lấy nàng, cằm đặt lên vai nàng, trong giọng nói có chút run rẩy: “Ta sẽ không để nàng xảy ra bất cứ chuyện gì. Nếu ai khiến nàng bị thương thì ta sẽ hủy diệt người đó, cho dù kẻ đó có là thần!”

“Ừm, con sẽ không xảy ra chuyện đâu!” Kim Đản Đản an ủi, vỗ nhẹ vào lưng Nguyệt Hoa Tiên Tôn.

Tại sao nàng lại cảm thấy lúc này sư phụ yếu ớt như một đứa trẻ. Nàng vẫn đang sống khỏe mạnh, xảy ra chuyện gì được chứ?

Sau khi ôm nhau một lúc lâu, hai người tách ra, nhìn vào mắt nhau.

Hai đôi tròng mắt cùng màu đỏ như muốn hút linh hồn của đối phương vào trong.

Nguyệt Hoa Tiên Tôn nâng cằm Kim Đản Đản lên, khuôn mặt mê người tiến đến gần, ánh mắt nhu tình nhìn đôi môi hồng của nàng.

“Sư phụ… Sư phụ…” Người muốn hôn môi nàng sao?

Kim Đản Đản nín thở, nụ hôn mong đợi từ lâu cuối cùng cũng đến. Nhưng nàng cảm thấy thật căng thẳng, gắt gao túm lấy ống tay áo của Nguyệt Hoa Tiên Tôn, nhắm mắt lại. Hàng mi dày khẽ rung rung như một con bướm đang sải cánh chuẩn bị bay.

Hơi thở của y phả lên lông mi nàng. Hàng lông mi nàng càng run rẩy kịch liệt hơn, tim đập mạnh như trống đánh, sắp nhảy ra khỏi cổ họng nàng đến nơi!

Nhưng mà, nàng đợi rất lâu, đôi môi của y vẫn chưa hạ xuống.

Kim Đản Đản khó hiểu mở to mắt, chớp chớp lông mi giống như đang hỏi: Sư phụ, người không hôn nữa sao?



Lại thấy sư phụ đang như cười như không nhìn nàng. Y trêu chọc nói: “Yên Nhi, nàng đang nghĩ gì vậy?”

Kim Đản Đản đỏ mặt xấu hổ, quay người đi, hận không thể tìm một cái lỗ trên mặt đất để chui xuống. Sư phụ đúng là đáng ghét, đúng là xấu xa!

Không hôn thì không hôn, sao còn phải trêu chọc nàng chứ?

Nàng tủi thân muốn khóc rồi đây!

Nàng vừa mới xoay người, Nguyệt Hoa Tiên Tôn đã bá đạo kéo nàng vào lòng, vòng tay qua eo nàng, hôn nhẹ xuống.

Như sợi lông vũ nhẹ nhàng quét qua, nhưng lại mang theo sự trân trọng, giống như sự trân trọng đối với một món đồ quý giá.

Một lúc sau, hai người cụng trán, Nguyệt Hoa Tiên Tôn ôm nàng: “Yên Nhi, ta sẽ bảo vệ nàng suốt đời suốt kiếp, đời này chỉ nguyện ở bên nàng!”

Trong lòng Kim Đản Đản cảm động không thôi, thậm chí trong đầu nàng còn bắn pháo hoa đẹp đẽ đầy trời. Nhưng vừa nghĩ đến bao ấm ức khi theo đuổi sư phụ lúc trước, nàng liền nghĩ mình sẽ không đồng ý dễ dàng như vậy!



Thượng tiên: Cái Nguyệt Hoa Tiên Tôn xem không phải tranh người lớn, mọi người hiểu lầm rồi!



Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com