Cô nhìn ánh mắt lạnh lùng đó của Phong Tẫn, chớp mắt: “Nếu như tôi nói đây là một hiểu lầm tốt đẹp, anh có tin không?”
Khóe miệng Phong Tẫn khẽ động, hỏi ngược lại cô: “Nếu như tôi nói cô là hầu gái của tôi, cô có tin không?”
Kim Đản Đản lắc đầu, người đàn ông xấu xa như vậy, sao cô có thể nói lại anh ta chứ.
Cô có chút nghi ngờ anh có phải là người yêu kiếp này của cô không. Cô muốn đến gần anh một chút để cảm nhận xem trên người anh có mùi hương như cỏ trúc không.
Cô vừa có ý nghĩ này, dường như đã bị anh phát hiện ra. Anh thả tay cô ra, lấy khăn tay trắng lau chỗ vừa chạm vào tay cô. Sau đó anh ném khăn tay cho tài xế, quay người rời đi.
Kim Đản Đản tức giận nhìn bóng lưng của anh, cô âm thầm thề trong lòng: Đệt, Phong Tẫn, bản cô nương không để yên cho anh đâu!
Cô cũng giả vờ ghét bỏ lấy khăn tay ra lau tay. Sau đó … cô lẳng lặng nhét vào trong túi.
Cô nghèo, về giặt đi dùng tiếp!
Khóe miệng Phong Tẫn giật giật, tổng kết một câu: Nể mặt não của cô gái này hoạt động không tốt, sau này sự ‘chăm sóc’ của anh với cô sẽ nhẹ hơn một chút vậy!
Sau khi Phong Tẫn rời đi, có nữ sinh tràn đầy ghen tị với Kim Đản Đản. Không ngờ cô ta lại được đụng vào tay Phong thiếu.
Có nữ sinh sinh ra cảm giác bất mãn với cô. Không ngờ cô ta dám khinh thường Phong thiếu, cô ta chờ sự trả thù đi!
Có người thấy vẻ mặt Kim Đản Đản đáng yêu, cảm thấy cô rất đáng yêu. Rất muốn bảo vệ em gái này mà ~
Nhưng ngoại trừ vẻ ngoài đáng yêu ra, thì cô không hề dễ kết thân. Mấy nữ sinh đáng yêu kia do dự.
Có ba nữ sinh đi đến, người đi phía bên cạnh chính là Lam Tâm Nhụy.
Nữ sinh dẫn đầu là Nhậm Hiểu Uyển, trên gương mặt cô ta có lớp trang điểm nhẹ, dáng vẻ rất xinh đẹp, mặc một thân hàng hiệu.
Cô ta giương cao cằm: “Lãnh Tâm Nguyệt, có phải cô chán sống rồi không? Cô vậy mà dám khinh thường Phong thiếu!”
Gương mặt đáng yêu của Kim Đản Đản liếc cô ta một cái, lạnh lùng nói: “Đó chỉ là hiểu nhầm thôi!”
Giọng điệu của cô rất lạnh, nhưng giọng nói lại rất ngọt ngào, khiến mấy nữ sinh đó không hề sợ cô.
Một nữ sinh hơi mập tên Lăng Linh ở bên cạnh Nhậm Hiểu Uyển nói tiếp: “Hiểu nhầm sao? Tôi thấy cô là muốn thu hút sự chú ý của Phong thiếu đấy!”
Lam Tâm Nhụy ở giữa giả vờ làm hòa: “Hiểu Uyển, chúng ta mau đi điểm danh thôi, đừng vì chuyện nhỏ này mà làm ảnh hưởng đến tâm trạng của mình. Vừa rồi Phong thiếu rất ghét bỏ cô ta đấy!”
Lăng Linh nói tiếp: “Đúng vậy. Hiểu Uyển cậu và Phong thiếu là hợp nhất!”
Nghe thấy vậy, khóe miệng Nhậm Hiểu Uyển khẽ cong lên, trong mắt cô ta lộ ra chút si mê. Vừa nghĩ đến người đàn ông ưu tú như vậy là của cô ta, cô ta sống ít hơn mười năm cũng đáng.
Lam Tâm Nhụy nhìn cô ta, trong mắt mang theo ý cười, nhưng trong lòng lại tràn đầy khinh bỉ. Đường đường là con gái nhà giàu, vậy mà lại là một đứa si mê đến không có não, thật là đáng tiếc mà. Không phải cô ta chỉ dựa vào việc đầu thai tốt hơn người khác sao? Nếu là cô thì cô nhất định sẽ mạnh hơn Nhậm Hiểu Uyển hàng trăm lần.
Ba nữ sinh xoi mói đó ríu rít rời đi, lỗ tai Kim Đản Đản cuối cùng cũng được yên rồi.
Cô chuẩn bị rời đi, thì lại bị người khác kéo tay áo lại.
Cô quay đầu lại nhìn, là một cô gái ăn mặc ngọt ngào, mái tóc hơi vàng xoăn gợn sóng, đeo kính, vô cùng đáng yêu.
Cô gái đưa bức thư trong tay cho Kim Đản Đản, sau đó xấu hổ rời đi.
Kim Đản Đản nhìn bức thư trong tay với vẻ mặt ngơ ngác: Cái quỷ gì vậy? Em gái, em xấu hổ cái gì chứ?
Cô mở bức thư ra nhìn, nét chữ rất đẹp.
Chị Lãnh, em đã dõi theo chị rất lâu rồi.
Chị là người lạnh lùng từ tận trong xương cốt, nhưng chị thật sự rất đáng yêu rất đáng yêu. Em không nhịn được rất muốn nhéo mặt chị. Chị có thể thỏa mãn nguyện vọng nhỏ nhoi này của em không?
Nếu chị đồng ý, thì đến bãi cỏ phía đông trường tìm em!
Làm ơn đi đàn chị, nếu chị không đến, em sẽ khóc đấy! (っ╥╯﹏╰╥c)
*
Phong Tẫn: Tác giả cô ra đây, nghe nói có người muốn quyến rũ vợ tương lai của tôi, hửm?
Tác giả quân (chảy mồ hôi): Phong thiếu, đây đều là hiểu nhầm thôi!
Phong Tẫn: Vậy bức thư đó cô giải thích thế nào đây?
Tác giả quân: Chậc ~ Trong đó đều khen hai người là trời sinh một cặp đấy!
Phong Tẫn: Ừm! Nể mặt cô thành thật như vậy, các tiểu thiên sứ sẽ bầu phiếu cho cô!
Tác giả quân: (*罒▽罒*) Cảm ơn Phong thiếu!