Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu

Chương 164: Ước hẹn tam thế (17)




Bả vai cô đột nhiên bị người khác giữ lại, Kim Đản Đản ngẩng đầu lên, mới biết người cô đụng phải là Phong Tẫn.

Hôm nay Phong Tẫn mặc một bộ quần áo màu đen. Tay anh đút trong túi, khẽ cúi người nói: “Cô đụng vào tôi, nói một câu xin lỗi là xong rồi sao?”

Tâm trạng Kim Đản Đản rất không vui. Vốn dĩ thời gian của cô đang gấp gáp, đến muộn cô sẽ bị trừ điểm, mà người này còn chặn trước mặt cô.

Nghĩ đến sự sỉ nhục của anh đối với cô hôm qua, còn có sự khó chịu trong game. Cô ngẩng đầu lên, gương mặt nhỏ đáng yêu của cô lạnh lùng nhìn anh: “Nếu không anh muốn thế nào?”

Phong Tẫn thu lại bàn tay đang đặt trên vai cô, lấy khăn tay ra lau. Anh ghét bỏ nhìn quần áo trên người, từng câu từng chữ mà anh nói ra lạnh đến cực điểm: “Phong Tẫn tôi không dùng đồ người khác đụng vào. Nếu cô đụng vào quần áo tôi, vậy thì bồi thường theo giá đi!”

“Ha ha!” Kim Đản Đản cười lạnh. Người đàn ông này bị bệnh thích sạch sẽ sao? Anh ta là sinh viên chuyên ngành máy tính thì phải, ai không biết còn cho rằng anh ta là sinh viên ngành y nữa đấy?

Bây giờ còn trì hoãn như vậy cô nhất định sẽ đến muộn. Mắt cô khẽ nheo lại, ngoắc tay với Phong Tẫn: “Anh qua đây, tôi đền cho anh!”

Sau đó, Phong Tẫn đi theo Kim Đản Đản đến rừng cây nhỏ…

Phong Tẫn nhìn cô gái nhỏ trước mặt, dâng lên một tia chán ghét với cô. Lẽ nào trực giác của anh không đúng, cô ta không phải là Bỉ Ngạn Nở Hoa sao?

Sau đó, cô gái nhỏ trước mắt đột nhiên quay người lại, cười giống như ác quỷ vậy. Cô kéo cổ áo anh, buộc Phong Tẫn phải cúi người xuống.

Ánh mắt Kim Đản Đản lạnh lẽo, khuỷu tay của cô đánh lên lưng Phong Tẫn, khiến Phong Tẫn cong người lại theo quán tính. Anh nghiến răng nghiến lợi muốn đánh trả, sau đó Kim Đản Đản lại dùng khuỷu tay đánh vào lồng ngực anh.

Phong Tẫn đau đến nỗi vành tai đỏ bừng, tức giận chỉ vào cô: “Người phụ nữ này, cô thật là to gan mà!”

Khóe miệng Kim Đản Đản nở nụ cười như ác quỷ, bóp mạnh ngón tay anh. Một tay còn lại của cô thì bóp mặt anh, vô cùng kiêu ngạo: “Phong Tẫn, tôi nói cho anh biết, thu lại tính tình đại thiếu gia của anh đi. Ở trường học anh chỉ là một học sinh, chẳng qua anh chỉ sinh ra tốt hơn người khác một chút, cái xác đẹp hơn một chút. Anh đắc ý cái gì chứ?”



Phong Tẫn chưa bao giờ bị thiệt thòi như vậy. Anh tức đến nỗi lồng ngực lên xuống dồn dập, trong lòng tràn đầy lửa giận. Đó chính là lý do anh không tiếc mọi giá để cô gái này phải chịu trừng phạt!

Kim Đản Đản nhìn đôi mắt tràn đầy lửa giận của anh, gương mặt nhỏ tiến lại gần: “Sao vậy, Phong thiếu còn không phục sao?”

Phong Tẫn thật sự quá tức rồi. Anh không quan tâm đến sự đau đớn của ngón tay nữa, vươn tay đẩy Kim Đản Đản dựa vào thân cây. Cơ thể anh đè lên cô, giọng nói giống như nặn ra từ kẽ răng vậy: “Người phụ nữ này, một ngày nào đó cô sẽ phải trả giá!”

Theo sự tiến lại gần của anh, Kim Đản Đản ngửi thấy mùi hương như cỏ trúc trên người anh. Cô thầm ngạc nhiên, không phải anh chàng này thật sự là người yêu kiếp này của cô đấy chứ?

Phong Tẫn thấy cô mãi không có phản ứng, cho rằng cô biết sợ rồi, nên anh buông lỏng sự trói buộc với cô ra, chuẩn bị sẵn sàng để trả thù lại.

Sau đó trước người anh chợt lạnh. Hai chiếc cúc ở cổ áo sơ mi của anh bị Kim Đản Đản kéo ra.

Anh nhíu mày: “Cô đang làm cái gì vậy?”

Ánh mắt Kim Đản Đản rời khỏi dấu ấn hoa bỉ ngạn trên lồng ngực anh, vô cùng lấy lệ giương nanh vuốt ra: “Xin lỗi, tôi trượt tay!”

“Trượt tay?” Phong Tẫn nghiến răng nghiến lợi, anh chưa bao giờ phải chịu sự sỉ nhục như vậy. Nhưng đối mặt với một nữ lưu manh, nhất thời anh thật sự không biết nên đối phó với cô thế nào.

Kim Đản Đản chỉnh lý lại quần áo của mình: “Phong thiếu, nếu như anh không sao, thì tôi đây đi nha~”

Phong Tẫn không trả lời, anh đang nghĩ nên đối phó với cô thế nào.

Đột nhiên một bóng ma tiến lại gần, anh thấy trên mặt cô mang theo nụ cười nhạo, ánh mắt liếc nhìn dấu ấn ở lồng ngực anh: “Hoa bỉ ngạn màu đỏ này rất hợp với anh, đồ ngoài lạnh trong nóng.”