Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu

Chương 174: Ước hẹn tam thế (27)




Kim Đản Đản vẫn có chút do dự. Cô cảm thấy bây giờ vẫn còn quá sớm, bọn họ vẫn còn đang đi học. Có cha mẹ nào nhìn thấy một người không có gia thế gì bắt cóc đi con trai của mình mà vui vẻ được chứ.

Phong Tẫn nhìn ra được cô đang do dự liền khẽ ấn bả vai cô, ánh mắt nghiêm túc nhìn cô nói: “Nếu em không tới, trong nhà sẽ định ra cho anh một vị hôn thê!”

Đôi mắt đẹp của Kim Đản Đản như phát ra lửa, siết chặt nắm tay nhỏ phản đối: “Không được, anh là của em! Đi thì đi, ai sợ ai chứ?”

Cô chưa từng để ý tới khoé môi của Phong Tẫn đang khẽ nhếch lên, nở một nụ cười xấu xa.

Vừa được nghỉ, Phong Tẫn liền đứng tựa vào siêu xe chờ Kim Đản Đản đến.

Thế đứng tùy ý của anh khiến cho các nữ sinh thét chói tai.

“Phong thiếu đẹp trai quá, đẹp trai quá, thật hâm mộ đàn em Lãnh Tâm Nguyệt!”

“A ~ Phong thiếu yêu đương càng thêm mị lực. Trước kia anh ấy rất lạnh lùng, bây giờ còn có thể ngẫu nhiên nhìn thấy được nụ cười hạnh phúc của anh ấy!”

“A ~ Đàn em Lãnh Tâm Nguyệt tới rồi, em ấy trông thật đáng yêu. Hai người ở bên nhau quả thực rất xứng đôi!”

Kim Đản Đản còn chưa đi đến, liền nhìn thấy ánh mắt tràn đầy hưng phấn của các bạn học nữ đang bàn luận Phong Tẫn.

Cô vốn có khuôn mặt nhỏ nhắn, nhưng lại vô cùng khí chất đi đến chỗ Phong Tẫn ôm lấy cánh tay của anh, kiễng chân lên nhẹ nhàng hôn lên má anh. Giọng nói của cô có chút nghiến răng nghiến lợi: “Anh yêu, đi thôi!”

Khoé miệng Phong Tẫn khẽ nhếch, bạn gái nhỏ đang ghen sao?

Anh tỏ vẻ như tâm tình vô cùng tốt, lịch thiệp mở cửa xe để Kim Đản Đản đi vào trước, sau đó anh ngồi ở vị trí điều khiển.

Đột nhiên anh áp sát vào người Kim Đản Đản, mùi thơm ngát tựa cỏ trúc quấn quanh chóp mũi cô, tất cả đều thuộc về mùi hương của anh.



Hô hấp của cô lập tức trở nên căng thẳng, khuôn mặt nhỏ khẽ ửng đỏ: Không phải là anh muốn âu yếm ở trên xe đấy chứ? Bên ngoài có nhiều người như vậy, sẽ bị nhìn thấy!

Phong Tẫn nhìn bộ dáng nhỏ nhắn của cô, ánh mắt mang theo ý cười cài lại đai an toàn cho cô, duỗi tay búng trán cô một cái: “Bạn gái nhỏ, em nghĩ đi đâu vậy?”

Kim Đản Đản xấu hổ ho nhẹ một tiếng: “Khụ khụ, đi thôi, không phải muốn đến nhà anh sao?”

Phong Tẫn không trêu chọc cô nữa, chuyên tâm lái xe. Kim Đản Đản cứ mãi trừng mắt nhìn sườn mặt của anh, chợt phát hiện bộ dáng nghiêm túc lái xe của anh khá đẹp, tràn đầy mị lực.

Giọng nói thản nhiên của anh truyền đến: “Nguyệt Nhi, lau nước miếng đi, chờ lúc nào rảnh anh cho em xem đủ!”

Kim Đản Đản vô cùng ảo não, anh lái xe cũng phải trêu chọc cô cho bằng được. Cô hung hăng trừng mắt nhìn anh, tức giận nói: “Chuyên tâm lái xe đi!”

Phong Tẫn sống trong một căn biệt thự rất trang nhã, phong cảnh xung quanh cũng rất đẹp.

Mấu chốt là căn nhà này vô cùng lớn, mỗi tầng đều lớn hơn gấp mười lần so với nhà của cô, đi ở bên trong cứ có cảm giác như rất xa!

Cô vừa bước vào phòng khách liền nhìn thấy trên ghế sô pha có một chú tầm độ tuổi trung niên rất đẹp trai đang mang mắt kính đọc báo. Nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu nhìn lên, nhưng lại kinh ngạc đến mức tờ báo trong tay rơi xuống bàn, cánh môi run rẩy buộc miệng thốt ra hai chữ: “Thanh Nhã…”

Sau đó ông liền nhận ra cô bé trước mắt còn rất trẻ, sao có thể là Thanh Nhã được, mới điều chỉnh lại tâm trạng hỏi: “Con là con gái của Thanh Nhã sao, cuộc sống của mẹ con có tốt không?”

Kim Đản Đản vô cùng kinh ngạc. Trong lòng cô có chút kích động. Rốt cuộc cũng có manh mối, cô mất mát nói: “Chú, chú biết mẹ con sao, con lớn lên ở trại trẻ mồ côi nên cũng không biết cha mẹ của mình là ai?”

Chú Phong rất đồng cảm với những gì Kim Đản Đản phải trải qua, nhiệt tình nói: “Lại đây, con gái, mau ngồi xuống. Nhiều năm qua con sống cũng thật không dễ dàng, sao Thanh Nhã lại mặc kệ con chứ?”



Thượng tiên: thân thế Đản Đản sắp ra tới, đoán xem, hắc hắc hắc ( cười xấu xa… )