Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu

Chương 187: Thi hoàng cực phẩm và Thiếu tướng sắt đá (9)




Trên mặt anh ta khẽ nhíu mày: “Bắc Hoàng, em đang nói cái gì vậy? Anh không hiểu. Em mệt rồi, đi nghỉ ngơi đi!”

Mặc Bắc Hoàng: Mẹ nó, bạch liên hoa phiên bản nam này thật sự đê tiện mà!

Mà lúc này cô không có bất kỳ sức lực phản kháng nào, có cũng chỉ đè ép ngọn lửa đang trong lòng trong lòng cô. Nhưng trong mắt cô lại tràn đầy lạnh lùng, cô lạnh giọng nói: “Anh có tin tôi cắn chết anh, để anh trở thành tang thi không!”

Sở Dương ngẩn ra một chút. Trong lòng anh có chút sợ hãi, nhưng lại không hề biểu hiện lên trên mặt. Anh làm ra vẻ coi thường cái chết: “Bắc Hoàng, nếu như em muốn lấy mạng anh thì em lấy đi, chỉ cần em vui là được. Anh sai rồi. Khi anh nhận ra mình thích em thì đã muộn, em không còn thích anh nữa!”

Mặc Bắc Hoàng bị lời nói tình cảm buồn nôn này của anh ta làm cho toàn thân nổi da gà, hiệu quả cũng không đến mức khó chịu như vậy.

Nhưng lúc này, tên khốn nạn này đang đỡ cô ép cô đi vào phòng ngủ đấy!

Hai người đi đến cửa phòng ngủ. Mẹ nó, chỉ cần mở cửa ra, chắc là cô cũng sẽ xong đời.

Mà vào thời khắc quan trọng này, cô còn có thói quen không khóa cửa nữa.

Trái tim cô sụp đổ muốn khóc, xong rồi xong rồi!

Bây giờ cô chỉ đành dùng năng lượng huyết mạch của mình để triệu tập tang thi thôi, dọa cha mẹ nuôi thì dọa vậy!

Khi Mặc Bắc Hoàng đang chuẩn bị triệu hồi tang thi thì một giọng nói lạnh lùng truyền đến: “Các người đang làm gì vậy?”

Mặc Bắc Hoàng quay đầu lại, vừa nhìn thấy Hoàng Thiên Vũ đi tới thì trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm, giọng nói có chút khàn khàn: “Thiên Vũ, cứu em với!”



Mà Hoàng Thiên Vũ chỉ bình thản liếc cô một cái, ánh mắt anh nhìn về phía Sở Dương. Trong đáy mắt anh là một mảnh lạnh lẽo, lạnh lẽo như núi tuyết sắp sụp đổ vậy.

Sở Dương cười: “Thiếu tướng, Bắc Hoàng nói cô ấy không thoải mái, tôi đỡ cô ấy về phòng nghỉ ngơi!”

Hoàng Thiên Vũ đi đến, đỡ lấy Mặc Bắc Hoàng, nhìn về phía anh ta: “Giao cho tôi đi, anh có thể lui xuống rồi!”

Trên mặt Sở Dương mang theo nụ cười lui xuống, nắm đấm dưới tay áo siết chặt lại: Tại sao anh ta lại xuất hiện làm hỏng chuyện của mình chứ? Muộn thêm chút nữa thì cô ấy sẽ là người của Sở Dương anh rồi!

Vòng tay quen thuộc, hơi thở quen thuộc, cơ thể Mặc Bắc Hoàng mềm như không xương nép vào trong lòng anh, nhẹ giọng lẩm bẩm gọi tên anh: “Thiên Vũ!”

Sắc mặt Hoàng Thiên Vũ vẫn lạnh lẽo, nhưng đáy mắt anh lại không thể che giấu được sự lo lắng. Anh bế ngang Mặc Bắc Hoàng lên, ném cô lên giường.

Anh lạnh mặt nói: “Em tự mình xem rồi làm đi!”

Mặc Bắc Hoàng rất muốn cắn chết anh. Sắc mặt cô đỏ ửng, cắn môi, giọng nói khàn khàn: “Anh bảo em xem rồi làm thế nào chứ? Em bị trúng loại độc đó rồi!”

“Thật ngu ngốc, tôi đi chuẩn bị nước lạnh cho em!” Nói xong, anh quay người muốn rời đi.

Mặc Bắc Hoàng bĩu môi: “Sẽ bị bệnh đấy!”

Hoàng Thiên Vũ chậm rãi nhắc nhở: “Em là thi hoàng thống trị hàng vạn tang thi, thể chất cũng không yếu như vậy đâu!”

“Nhưng dù sao em cũng là con gái mà!” Mặc Bắc Hoàng trừng anh, người đàn ông này không hiểu thương hoa tiếc ngọc chút nào cả.

“Vậy em muốn thế nào. Tôi tìm công cụ trút hỏa cho em nhé?” Hoàng Thiên Vũ nhìn cô, nhướng mày.



Giọng nói của Mặc Bắc Hoàng rất thấp, buột miệng nói ra vài chữ: “Em muốn ngủ với anh…”

Sau đó hiện trường là một trận xấu hổ, gương mặt nhỏ của cô đỏ bừng. Lần đầu tiên cô không biết xấu hổ như vậy, cô cụp mắt xuống không dám nhìn anh.

Mà vành tai Hoàng Thiên Vũ đỏ lên, ánh mắt anh rối rắm nhìn cô gái nhỏ trên giường. Dáng vẻ đỏ mặt của cô vậy mà lại có vài phần đáng yêu.

Hoàng Thiên Vũ cảm thấy mình nhất định là điên rồi, vậy mà anh lại cho rằng thi hoàng đáng yêu.

Anh quay người đóng cửa lại, phòng ngừa có người mưu đồ bất chính, thuận tiện khóa cửa lại.

Sau đó anh nhanh chóng đi chuẩn bị nước lạnh và những thứ tương tự. Chuẩn bị xong mọi thứ, anh quay lại mở cửa phòng ngủ ra.

Cảnh tượng mà anh nhìn thấy, khiến anh ngạc nhiên ở tại chỗ.



Thượng tiên: Đoán xem kế tiếp sẽ như thế nào?

Đản Đản: ( chống nạnh ) không được hiểu sai!

Thượng tiên: À ~ tiểu thiên sứ các người tự do phát huy!

Đản Đản: ヾ(≧O≦)〃 ngao ~