Những con người này thật sự rất thông mình. Bộ phận tấn công lợi hại nhất của tang thi là răng nanh và móng vuốt, nhạy cảm nhất là khứu giác. Không ngờ đều bị bọn họ lợi dụng, thật là đáng ghét mà.
Cô triệu tập hàng vạn tang thi đến, cô đứng trên cao nói tiếng tang thi: “Ô Ô!” (Mọi người đừng sợ, chúng ta tạm thời ngừng tấn công loài người. Tôi đã nghĩ ra cách đối phó với những con người đó rồi. Mọi người làm theo cách của tôi, chế tạo ra mặt nạ ngăn cách độc, như vậy chúng ta có thể phòng ngừa chất độc của bọn họ. Khi đối phó với bọn họ, mọi người cũng đừng cắn nữa, đừng làm bẩn răng của mình!)
Có tang thi yếu ớt nói: “Ô Ô!” (Nhưng chúng tôi đói thì phải làm sao đây?)
Mặc Bắc Hoàng liếc mắt bọn họ một cái: “Tự mình nấu cơm ăn!”
Đám tang thi bĩu môi, vẻ mặt ngơ ngác anh nhìn tôi… tôi nhìn anh… Thể hiện không hiểu gì cả!
Mặc Bắc Hoàng rất đau đầu: “Ngày mai tôi đi bắt vài người để nấu cơm cho mọi người. Mọi người phải chăm sóc cuộc sống của bọn họ, không được ăn bọn họ.”
Ngày hôm sau, Mặc Bắc Hoàng mang đội quân hàng vạn tang thi, đi đến một căn cứ.
Người ở căn cứ đó sợ hãi run cầm cập, lần lượt muốn tự sát, miễn để sau này biến thành tang thi.
Mặc Bắc Hoàng quất roi da một cái làm rơi con dao bọn họ đang định cắt cổ, sang chảnh nói: “Tôi đã đồng ý cho các người chết chưa?”
Những người đó hận không thể quỳ xuống xin cô, dở khóc dở cười nói: “Tổ tông à, cô nói cho bọn tôi biết rốt cuộc bọn tôi phải làm gì, cô mới có thể để bọn tôi chết chứ?”
Mặc Bắc Hoàng xoa chiếc cằm mịn màng của mình, khóe miệng cô khẽ cong lên: “Rất đơn giản. Các người đầu hàng, theo tôi đến quân đoàn tang thi, nấu cơm cho bọn họ ăn!”
Những quần chúng ăn dưa đó nước mắt đầy mặt: Vẫn là chết trước tương đối tốt hơn!
Còn nói bọn họ nấu cơm cho tang thi ăn nữa. Theo bọn họ thấy chắc bọn họ phải lấy máu của mình cho đám tang thi uống mới đúng ấy. Xem bọn họ là dụng cụ đựng máu lâu dài sao?
Nghe thấy lời này của cô, những người đó càng một lòng muốn chết, dao cắt ra một vệt máu ở trên cổ.
Mắt thấy sắp thành công rồi, thì Mặc Bắc Hoàng lại vung roi da của cô. Dao bị roi của cô quất bay đi, bay ra chỗ xa.
Những người đó đang chuẩn bị tức giận, thì nghe thấy cô nói: “Các người ngay cả cái chết cũng không sợ thì còn sợ cái gì nữa chứ? Không bằng đi với tôi xem thử trước. Nếu như phát hiện tình hình không đúng, không hài lòng, các người chết cũng không muộn đâu!”
Mọi người cảm thấy lời cô nói rất đúng. Vì vậy Mặc Bắc Hoàng cuỗm người của hai căn cứ trở về.
Cô để bọn họ xây nhà, trồng rau, nấu cơm….
Mà đám tang thi có chút ngốc manh đó ở một bên hỗ trợ cho bọn họ. Những mà bởi vì không đủ thông minh, nên bọn họ luôn giúp đỡ thành phiền phức. Ví dụ không dễ gì mới xây được nửa bên tường, trải qua sự giúp đỡ của đám tang thi… Toàn bộ sụp đổ hết!
Tang thi mở to đôi mắt ngốc manh, vẻ mặt ngơ ngác nhìn bức tường sụp đổ, lại nhìn viên gạch trong tay. Nhất thời bọn họ không biết nên làm thế nào mới tốt.
Loài người dở khóc dở cười, đột nhiên bọn họ cảm thấy tang thi cũng rất tốt. Tang thi không tấn công bọn họ, hơn nữa tang thi còn không tràn đầy tính toán như những con người đó. Ngoại trừ bọn họ có vẻ ngoài đáng sợ ra, thì những mặt khác thật sự rất tốt! Ừm… chính là như vậy!
Ở bên này Mặc Bắc Hoàng đã sắp xếp lại có trình tự, nhưng căn cứ bên kia lại bao phủ một luồng áp suất thấp.
Các tang thi vẫn quấy nhiễu bọn họ. Mà những người đi chết không chỉ hy sinh, ngược lại cũng không có bất kỳ sự giúp đỡ gì với bên này.
Đông Tử Huyên, cô gái mặc áo tím dẫn đầu khẽ nhíu mày: “Hệ thống, xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao công thức mà anh đưa ra không có hiệu quả với những cương thi đó. Mặt nạ mà bọn họ đeo đó là cái gì vậy?”
Một giọng nói máy móc, không hề có dao động tình cảm vang lên [Xin lỗi, cấp độ của hệ thống thấp, không thể điều tra được. Kí chủ vui lòng sử dụng khi điểm nhiệm vụ đạt đến mười nghìn điểm!]
Đông Tử Huyên bực bội chửi thề: “Đệt! Tôi muốn trở về. Đây là cái nơi quỷ quái gì vậy, bà đây không làm nữa!”