Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu

Chương 200: Thi hoàng cực phẩm và Thiếu tướng sắt đá (22)




Hoàng Thiên Vũ cầm máu cho cô. Vết thương kia sâu tận xương, anh nhìn thôi cũng thấy đau chứ đừng nói chi tới một cô gái yếu đuối như Mặc Bắc Hoàng.

Anh không dám thử xem cô còn thở hay không vì sợ mình không thể kiên trì được nữa.

Từ trước tới giờ chưa từng có một ai đối xử với anh tốt như vậy, có thể bất chấp nguy hiểm tới tính mạng vì anh. Ngay cả bản thân anh cũng không biết rốt cuộc cô thích anh ở điểm nào.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, Mặc Bắc Hoàng đã hôn mê suốt hơn hai năm ròng.

Về phần Sở Dương, một tang thi nữ vừa ý anh ta, bọn họ “vận động mạnh” bất kể ngày đêm nên bây giờ anh ta gầy như da bọc xương, tưởng chừng gió thổi là ngã. Tang thi nữ kia chơi chán anh ta liền vứt bỏ, mặc anh ta tự sinh tự diệt.

Trong lúc Mặc Bắc Hoàng hôn mê, Hoàng Thiên Vũ sắp xếp cho lũ tang thi tiếp tục tiến hành công việc lúc trước. Đám nhân loại kia thì đầu hàng hoặc biến thành tang thi mới.

Nước S bị phá hủy hoàn toàn, bắt đầu xây dựng lại toàn bộ, đám tang thi ngốc nghếch đáng yêu cũng gia nhập. À, bọn chúng đã đổi thức ăn thành rau để duy trì sự sống.

Chúng cực kỳ ngoan ngoãn, không cắn người uống máu nữa.

Sau này, thủ lĩnh tang thi cấp cao dần khôi phục trí nhớ ngày xưa, giúp quản lý đám tang thi này.

Tang thi cấp thấp cũng dần khôi phục trí nhớ, trong đó có người dị năng bị tang thi cắn.

Hiện tại thể trạng của bọn họ trở nên hoàn thiện hơn, ít nhất bọn họ có thể sống tới một trăm năm mươi tuổi.



Những người không bị tang thi cắn vô cùng hâm mộ.

#Mong giải đáp: bây giờ tôi cho tang thi cắn còn kịp không? Gấp lắm rồi, tôi online chờ câu trả lời…#

Thế nhưng hiện giờ thể chất của tang thi đang từ từ suy giảm, dù chúng cắn người cũng không có gì thay đổi.

Mấy tháng sau, cuối cùng mí mắt của Mặc Bắc Hoàng cũng run rẩy, cô đã tỉnh lại!

Trước mắt cô là… khụ khụ, anh chàng Hoàng Thiên Vũ râu ria xồm xoàm, trông càng chững chạc và hấp dẫn hơn trước kia.

Hoàng Thiên Vũ thấy cô tỉnh lại, tức thì nước mắt rưng rưng, vui mừng đến độ suýt bật khóc.

Anh ôm Mặc Bắc Hoàng vào lòng, giọng nói hơi nghẹn ngào: “Bắc Hoàng, cuối cùng thì em cũng tỉnh lại. Em có biết mình đã ngủ bao lâu rồi không?”

“Khụ khụ, em ngủ bao lâu vậy anh?” Mặc Bắc Hoàng bị anh ôm rất chặt. Anh ghì chặt làm cô khó chịu, bèn khẽ giãy giụa trong lòng anh.

Thấy cô giãy giụa, Hoàng Thiên Vũ chỉ sợ cô lại rời xa mình nên càng ôm cô chặt hơn. Anh gác cằm lên vai cô, giọng nói cuốn hút hơi run rẩy: “Sau này em không được mạo hiểm vì anh nữa, lẽ ra người bị thương phải là anh!”

Mặc Bắc Hoàng vừa vỗ lưng anh vừa an ủi: “Em là thi hoàng, thân thể mạnh hơn anh nhiều. Đương nhiên người đàn ông của em phải do em bảo vệ!”

“Tóm lại là anh không cho phép!” Hoàng Thiên Vũ lại ôm cô chặt hơn, ước gì có thể nhét cô vào trong cơ thể mình. Chuyện xảy ra ngày hôm đó vẫn sờ sờ ngay trước mắt, thật sự là anh rất sợ.



“Khụ khụ, anh buông em ra nào!” Mặc Bắc Hoàng cảm thấy mình sắp bị ghì chết.

“Không buông!” Anh nói chắc như đinh đóng cột.

“Anh không buông thì em sẽ chết đó!” Mặc Bắc Hoàng trợn mắt, giọng nói yếu ớt.

Hoàng Thiên Vũ cuống quít buông cô ra, ánh mắt đong đầy lo lắng: “Sao rồi? Có phải em còn khó chịu ở đâu không? Để anh kiểm tra xem chỗ nào bị thương.”

Mặc Bắc Hoàng trừng anh, đồng thời oán trách: “Anh sắp ghì chết em rồi. Còn râu của anh nữa, chọc vào vai em đau quá!”

Hoàng Thiên Vũ nhìn cô hồi lâu, mặt hơi đỏ lên: “Anh xin lỗi, em chờ anh một lát!” Anh rời đi như một cơn gió.

Khi anh xuất hiện lần nữa thì râu ria đã nhẵn nhụi, từ ông chú biến thành thiếu niên đẹp trai.

Anh nhìn Mặc Bắc Hoàng bằng ánh mắt thâm tình: “Bắc Hoàng à, em ngủ say hơn ba năm rồi, đã đến lúc chúng ta tổ chức lễ cưới!”

“Ừm ừm!” Mặc Bắc Hoàng đỏ mặt gật đầu.



Thượng tiên: Chơi di động chơi một ngày, mệt chết! (っ╥╯﹏╰╥c)