“Thải Điệp, Lan Khê, mau thay y phục cho trẫm!” Giọng nói uy nghiêm của Kim Đản Đản vang lên.
Đế Diệu Quân đè lại sự kinh ngạc trong lòng mà lùi xuống, trong mắt hắn xẹt qua một tia sáng: Chẳng lẽ nữ đế muốn chơi lạt mềm buộc chặt với hắn sao?
Một lát sau, cửa điện lại mở ra một lần nữa. Kim Đản Đản mặc long bào màu vàng được hai cung nữ đỡ lấy, bước ra ngoài.
Ánh mắt uy nghiêm của nàng quét về phía đông đảo mỹ nam, những mỹ nam kia từng người từng người một cúi đầu, không dám nhìn nàng.
Khóe miệng Kim Đản Đản giật giật. Trở thành nữ đế đúng là thoải mái mà, đến lúc đó tha hồ bắt nạt tiểu Mạch Tử.
“Trương công công, mời tất cả nhóm hầu quân trong hậu cung của trẫm đến đây!” Nàng cất tiếng một lần nữa.
Những người có mặt ở đây đều vô cùng kinh ngạc. Trong đầu nữ hoàng bệ hạ đang nghĩ cái gì vậy?
Không bao lâu sau, nhóm sủng quân đều đã đến. Cao thấp mập ốm, da trắng đen vàng đều có, còn có mấy người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, mấy hán tử đen đúa thô kệch.
Khóe miệng Kim Đản Đản co quắp. Đẹp thì nhìn sướng muốn chết, xấu thì cũng là xấu muốn chết. Thật sự là loại nào cũng có đủ.
Áo đỏ yêu nghiệt, áo trắng như trích tiên, áo đen tà mị lạnh lùng, có loại tiểu thịt tươi, có loại cơ bắp, thậm chí còn có cả trẻ nhỏ mười lăm tuổi!
Có rất nhiều người đến, bôi phấn thơm đủ các loại mùi. Nàng không thể nào đi ngửi từng mùi được đúng không?
Kim Đản Đản lên tiếng một lần nữa: “Các ngươi mau kéo cổ áo ra một chút!”
Nhóm mỹ nam kia ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta một lúc, thực sự bọn họ không hiểu rốt cuộc nữ hoàng bệ hạ muốn làm gì nữa đây?
Nhưng mà lại không thể không làm theo, từng người một đỏ mặt giật cổ áo ra.
Kim Đản Đản nhìn từng người một, vậy mà không ai có ấn ký của hoa Bỉ Ngạn trên ngực hết.
Sắc mặt nàng không thay đổi, nhìn Trương công công rồi hỏi: “Người đã đến đủ chưa?”
Cơ thể Trương công công bị dọa cho run rẩy: “Thưa nữ hoàng bệ hạ, còn Vân chủ chưa đến! Cơ thể của hắn không tốt, vẫn nằm trên giường nghỉ ngơi!”
Kim Đản Đản cố gắng nhớ lại một chút.
Vân chủ nào?
Đó là ai vậy?
Trong trí nhớ của nguyên chủ có rất nhiều mỹ nam, nàng cũng không nhớ rõ người này lắm.
Hình như hắn có một đôi con ngươi màu tím, mái tóc màu bạc. Hình như còn là Thái tử của Nam Vân quốc, nhưng mà không hiểu sao trong vòng một đêm mẫu hậu của hắn lại bị nhốt vào ngục rồi qua đời. Còn hắn thì không đến mấy ngày đã bị đưa đến đây làm con tin.
Nam Vân là một đất nước trọng nam khinh nữ, hoàn toàn khác biệt với nơi này.
Còn hắn, sau khi bị đưa đến đây xong, lại bị Phượng Hề Nguyệt nhìn trúng nhan sắc của hắn rồi bị thu vào hậu cung.
Nàng có cảm giác, Vân Dật Trần này tuyệt đối không đơn giản.
“Coi như đúng là bị bệnh cũng phải mời đến cho ta. Chăm sóc cẩn thận một chút, không thể để chết!”
Giọng nói của Kim Đản Đàn uy nghiêm, Trương công công lập tức cúi đầu hành lễ cáo lui, đi mời Vân Dật Trần đến.
Thời gian trôi qua chừng một chén trà nhỏ, Kim Đản Đản cũng không tức giận mà lẳng lặng ngồi yên một chỗ để chờ. Nhóm mỹ nam đứng bên cạnh nơm nớp lo sợ đứng đấy.
Bọn họ sợ bị nữ hoàng bệ hạ giam lỏng, bị dọa sợ tới mức không dám thở mạnh.
Một lát sau, một nam tử áo trắng tóc bạc được hai công công dìu đến. Hắn cứ đi ba bước lại ho khan một tràng, hai chân run rẩy. Sắc mặt nhìn qua thực tái nhợt, không có chút huyết sắc, ngay cả màu môi cũng rất nhạt.
Hắn đi đến bậc thang trước mặt Kim Đản Đản rồi dừng lại, hơi khom người hành lễ, cất giọng yếu ớt: “Thần quân tham kiến nữ hoàng bệ hạ. Không biết nữ hoàng bệ hạ gọi thần quân đến đây là có chuyện gì quan trọng?”
Một mùi hương thanh đạm tỏa ra nồng nặc, nhóm mỹ nam khác nhìn hắn đầy khinh thường. Chỉ là một cái ấm thuốc thôi mà cũng có dáng vẻ đẹp mắt, nhưng với cái thân hình yếu ớt không thể ra gió kia của hắn, lúc trên giường thì làm được trò trống gì?
Kim Đản Đản nghi ngờ nhìn người tóc bạc mắt tím, tràn đầy dáng vẻ ma mị quyến rũ của hắn. Nhưng mà sao bệnh của hắn lại ốm yếu giống như chỉ cần ra gió là bị cuốn đi bất cứ lúc nào vậy.
*
Thượng tiên: Hahaha… Cầu bình luận… Cầu phiếu nhiều lần rồi…
Không có phiếu thì tác giả chẳng muốn gõ chữ, vào nhà vệ sinh khóc lóc choáng váng ..
Mau cho tui động lực đi nào…
Thương mọi người nhiều…
Mọi người cũng phải yêu tui…