Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu

Chương 210: Tám mươi tám sủng quân của Nữ Đế (8)




Nhìn thấy hắn như vậy, nàng rất đau lòng.

“Đêm đã khuya rồi, ngủ đi!” Chỉ cần ôm hắn, hắn ở bên cạnh nàng là được. Cho dù trong lòng hắn tạm thời không có nàng.

Kim Đản Đản ngược lại có một đêm ngon giấc. Nửa đêm trước Vân Dật Trần hoàn toàn không thể ngủ được, hắn luôn ho khan.

Đến nửa đêm sau hắn cảm thấy cơ thể tốt hơn nhiều rồi, mới ngủ thiếp đi.

Bình thường giấc ngủ của hắn rất nông, gần như chỉ có một hai canh giờ.

Không ngờ đêm qua hắn lại ngủ một giấc đến sáng. Khi tỉnh dậy bên cạnh hắn đã không còn bóng dáng nàng nữa rồi.

Chắc nàng đã đi tảo triều rồi. Chỉ là trong không khí vẫn còn lưu lại mùi hương thoang thoảng trên người nàng.

Kim Đản Đản cảm thấy làm Hoàng Đế rất khó chịu. Nàng thức dậy còn sớm hơn gà, ngủ còn muộn hơn chó. Ngày ngày trời còn chưa sáng thì nàng đã phải dậy chuẩn bị đi tảo triều rồi.

Nàng rất muốn nói một câu: Hoàng Thượng trong lịch sử à, có phải các người bị ngốc không vậy? Là người đứng trên vạn người, tại sao không ngủ nướng, đi làm muộn một chút chứ?

Vừa nghĩ đến việc một mình nàng phải nuôi nhiều người như vậy, tâm trạng nàng liền không vui. Những người này đều đang tiêu tiền mồ hôi xương máu của trẫm đấy ~

Tể tướng Tức Li Tử lên tiếng: “Nữ Hoàng bệ hạ, Phượng Hậu đã ba năm rồi mà dưới gối vẫn không có con cái, xin Nữ Hoàng bệ hạ phế hậu!”



Hữu tướng Quách Nạm Ngọc phản đối: “Phong tục của Vương triều Nữ Tôn chúng ta khác với hai nước kia. Vốn dĩ nam tử đã khó hoài thai, hơn nữa bệ hạ vẫn còn trẻ như vậy, ngươi lo lắng cái gì chứ?”

Yên Vương: “Lời này sai rồi. Nữ Vương bệ hạ là chủ một nước, đương nhiên phải có càng nhiều con nối dõi càng tốt. Thân thể Phượng Hậu này khỏe mạnh, chẳng lẽ Nữ Hoàng bệ hạ người…”

Khóe miệng Kim Đản Đản nhếch lên một nụ cười, nàng nhìn chằm chằm Yên Vương Phượng Hề Yên. Từ khi nguyên chủ cướp mất Đế Quân Diệu, nàng ta liền đối đầu với nguyên chủ ở mọi nơi, luôn nói lời châm chọc, chế nhạo.

“Ồ ~ Thân thể của Phượng Hậu thế nào, hình như Yên Vương còn biết rõ hơn trẫm thì phải?” Bị người ta châm chọc như vậy, Kim Đản Đản cũng không giận, cười như không cười nhìn Yên Vương trả lời.

Yên Vương bị nghẹn không nói nên lời. Nàng ta cũng nhận ra mình vừa nói sai, ánh mắt nàng ta thù hằn nhìn Kim Đản Đản ngồi trên long ỷ. Trong ánh mắt nàng ta tràn đầy ghen tị.

Kim Đản Đản rất muốn trả lời một câu: Muội tử, trẫm biết mắt ngươi vừa to vừa tròn. Ngươi nhìn trẫm như vậy, trẫm còn cho rằng ngươi là thi thể chết không nhắm mắt nữa đấy!

Nguyên lão tam triều Lý tướng quân quỳ xuống: “Khụ khụ! Lão thần xin Hoàng Thượng sủng hạnh đều các phi tử, khai chi tán diệp cho Hoàng gia!”

Lại một nguyên lão tam triều nữa quỳ xuống: “Xin bệ hạ sủng hạnh đều các phi tử, khai chi tán diệp cho Hoàng gia!”

Gần như toàn bộ các nữ quan đều đồng thời quỳ xuống, nói xin Hoàng Thượng sủng hạnh đều các phi tử.

Kim Đản Đản sắp tức giận đến nỗi bật cười rồi. Nàng đường đường là một Nữ Đế, vậy mà lại bị thần tử ép đi sủng hạnh nhiều nam nhân như vậy, trẫm ăn không tiêu đâu!



Trong triều đường yên tĩnh không một tiếng động. Các văn võ bá quan đều quỳ dưới đất không đứng lên, cũng không dám ngẩng đầu lên một chút.

Bọn họ không dám nhìn sắc mặt Nữ Đế trên long ỷ. Nhưng vì huyết mạch Hoàng gia nên bọn họ không thể không liều chết cầu xin.

Một lúc sau.

Khóe miệng Nữ Đế cao quý kia khẽ cong lên, giọng nói u ám của nàng truyền đến: “Được, trẫm sẽ làm theo lời các khanh nói.”

Nàng phất tay áo, đi từ trên long ỷ xuống, đi ra ngoài điện.

Lưu lại một đám đại thần ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta.

Đại thần tuổi già cảm thán: “Lão phu thật vui mừng, nếu lúc còn sống có thể nhìn thấy huyết mạch hoàng gia, cũng coi như là không làm tiên hoàng thất vọng!”

Đại thần trẻ tuổi cảm thán: “Ai ya~ Cuối cùng Nữ Đế cũng nghĩ thông rồi. Nữ Đế cần gì phải treo người trên một cái cây chứ, người nếm thử thêm một chút các loại mỹ nam, cũng không uổng phí kiếp này mà!”

Bên cạnh nàng ta có một người lớn tuổi hơn nàng ta một chút trừng mắt một cái: “Không thể nói bậy, cẩn thận họa từ miệng mà ra!”

Đại thần trẻ tuổi đó sợ đến nỗi lập tức ngậm miệng, không dám nói nữa.