Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu

Chương 224: Tám mươi tám sủng quân của nữ đế (22)




Phượng Hề Yên đứng vững, giọng nói bén nhọn quát: “Các ngươi còn chờ gì nữa, nhốt nàng ta vào đại lao cho ta. Không, lập tức giết chết nàng ta cho ta!” Không thể cho nàng ta có bất kì cơ hội trở mình nào được.

Đã nhiều năm như vậy, Phượng Hề Yên vẫn luôn sống trong cái bóng của tỷ tỷ Phượng Hề Nguyệt. Ngôi vị hoàng đế thuộc về Phượng Hề Nguyệt, nam nhân nàng ta yêu cũng thuộc về Phượng Hề Nguyệt. Chỉ khi Phượng Hề Nguyệt chết đi thì nàng ta mới có thể thoát khỏi cái bóng của nàng.

Kim Đản Đản nhìn tầng tầng lớp lớp binh lính đang vây quanh mình. Nàng biết mình sắp không xong rồi, nhưng trong lòng ngược lại rất bình tĩnh.

Nếu nàng chết, nhiệm vụ sẽ thất bại, rất có khả năng sẽ bị xoá bỏ.

Nàng sống mấy đời cũng đã thấy đủ rồi, chỉ là nàng nghĩ đến người yêu đời này của mình. Trước mắt hai người vẫn còn đối đầu, nàng vẫn chưa chữa khỏi bệnh cho hắn, sao lại có thể chết được chứ?

Kim Đản Đản lấy chủy thủ bên hông ra. Ánh mắt của nàng tập trung vào Phượng Hề Yên, trên người nàng tản ra một tia sát khí, trong lòng thầm nhủ: Trẫm nhất định phải sống!

Đám binh lính đang vây quanh Kim Đản Đản. Nàng vốn tưởng rằng sẽ có một trận chiến sinh tử, nhưng ai ngờ binh lính lại đột nhiên xoay người lại, bảo vệ nàng ở giữa.

Sự thay đổi này khiến cho Kim Đản Đản có chút ngốc, vẻ mặt của Phượng Hề Yên cũng vô cùng mờ mịt.

Nàng ta chỉ vào Kim Đản Đản tức giận quát: “Ta kêu các ngươi giết nữ nhân này, tai các ngươi bị điếc sao?”

Những binh lính đó làm như không nhìn thấy, hoàn toàn phớt lờ mệnh lệnh của nàng ta.

Đế Quân Diệu kéo lấy tay nàng ta, ám chỉ trong đó có điều gì kỳ quái.

Lúc này, một chàng thiếu niên ngây ngô đi ra, khóe miệng hắn mang theo một nụ cười, không còn thấy sự sợ hãi nhát gan như ngày xưa: “Nữ đế là người các ngươi có thể động vào sao?”

Kim Đản Đản kinh ngạc: Vậy mà lại là hắn?



Vẻ mặt của Phượng Hề Yên vô cùng vặn vẹo, trong mắt tràn đầy oán độc, giọng nói bén nhọn: “Phó Diệc Nho, tại sao ngươi lại giúp nàng ta? Ngươi thế đơn lực mỏng không thể đấu lại được ta đâu, tốt hơn hết ngươi nên nhanh chóng đầu hàng đi. Nếu không chờ sau khi ta đăng cơ sẽ diệt cả nhà ngươi!”

Phó Diệc Nho cầm cây quạt ‘phạch’ một tiếng mở ra, khóe miệng khẽ nhếch: “Ngươi cho rằng chỉ có một mình ta thôi sao? Ám vệ của đế vương các triều đại để lại trải rộng khắp các nơi trên thế giới, ngươi thấy có người nào tạo phản thành công chưa?”

Một câu này khiến cho Phượng Hề Yên kinh sợ. Nàng ta là người hoàng thất, nàng ta biết rất rõ trong lịch sử chưa từng có người nào tạo phản thành công. Những người đó đều yên lặng không một tiếng động mà chết đi.

Mọi chuyện đều được truyền đi vô cùng kì diệu. Nàng ta lại chưa từng thấy tỷ tỷ Phượng Hề Nguyệt động đến những ám vệ này mới dám đánh cược một phen, lại không ngờ rằng thật sự có tồn tại!

“Giết cho ta! Giết bọn họ cho ta!” Nàng ta điên cuồng gào thét. Nếu bây giờ bọn họ không chết, nàng và Đế Quân Diệu hẳn phải chết không thể nghi ngờ gì.

Thị vệ ở đằng sau Phượng Hề Yên thận trọng tiến lên muốn giết những thị vệ đang bảo vệ Kim Đản Đản kia.

Tay trái Phó Diệc Nho lấy mặt nạ màu bạc ra mang lên mặt, các thủ lĩnh mang mặt nạ bạc khác cũng đi ra từ các hướng còn lại.

Một đám hắc y nhân tràn đầy sát khí theo sau bọn họ, trên mặt mỗi người đều mang mặt nạ màu đen.

Ngay cả những hộ vệ đang bảo vệ Kim Đản Đản cũng không biết từ khi nào trên mặt đều mang mặt nạ đen, trên người cũng tràn đầy sát khí.

Phó Diệc Nho đưa tay thủ thế, đám ám vệ lập tức chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Trong chốc lát liền vang lên một trận tiếng kêu thảm thiết, máu tươi nhiễm đỏ cả đại điện.

Mà Phượng Hề Yên và Đế Quân Diệu đều bị ám vệ bắt lại. Kim Đản Đản vốn tưởng rằng bọn họ muốn cho nàng quyết định xử lý, không ngờ Phó Diệc Nho lại đưa tay chém xuống, cả hai đều mất mạng.

Kim Đản Đản khó hiểu nhìn hắn: “Cứ như vậy mà giết sao?”

Phó Diệc Nho hành lễ: “Thưa nữ hoàng bệ hạ, vì phòng ngừa bí mật ám vệ bị tiết lộ, ngoại trừ đế vương các triều đại mới biết được thì những người khác đều phải chết!”