Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu

Chương 230: Trúc mã hay tổng tài, chọn một trong hai (2)




Kim Đản Đản mất trí nhớ nằm ở trên giường, cô tức đến mức như xác chết muốn vùng dậy. Không thấy cô đau thành như vậy sao? Thế mà bọn họ còn nói hâm mộ cô?

Cô không vui nhíu mày, lông mi khẽ rung.

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc cô cũng mở mắt ra, chỉ là trước không còn nhìn thấy bóng dáng của cô gái nào nữa.

Một chàng trai mặc áo sơ mi trắng đang ngồi ở bên cạnh, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào người anh ta khiến anh ta trông có vẻ xa hoa lộng lẫy.

Đường nét khuôn mặt của anh ta tinh xảo không thể chê vào đâu được, dù chỉ ngồi ở chỗ đó cũng sẽ tựa như một bức tranh phong cảnh.

Anh ta mang mắt kính, cúi đầu nhìn tờ báo trong tay, nghe được động tĩnh ở trên giường liền đặt báo xuống. Anh ta nhìn thấy cô gái trên giường cuối cùng cũng đã tỉnh, liền thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Anh ta đứng dậy đi tới, trên mặt nở một nụ cười ấm áp tựa gió xuân, vươn tay lễ phép chào hỏi: “Xin chào cô Lâm, đây là danh thiếp của tôi!”

Kim Đản Đản nhận lấy tấm danh thiếp màu trắng nhìn qua, trong đầu chợt đau nhói một trận. Đó vốn là một cái tên cô không hề biết lại đột nhiên trở nên vô cùng quen thuộc, cô lẩm bẩm: “Hàn Kiệt?”

Trên mặt Hàn Kiệt vẫn nở nụ cười, chờ đợi phản ứng của cô, nhưng chỉ nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của cô nhìn chằm chằm anh ta.

Hàn Kiệt: Cô gái này hình như có chút không đúng? Tôi là ông chủ của cô, cô quên rồi sao?

Anh nói đúng sự thật: “Cô Lâm, lần này cô bị thương là do tôi không cẩn thận đụng vào cô, nên có thể tính là tai nạn lao động cho cô. Cô ở đây dưỡng thương thật tốt, mọi chi phí nằm viện đều do công ty chi trả.”

Kim Đản Đản ngẩng đầu lên, ngây thơ sờ sờ sau đầu: “Tôi là ai?”

Hàn Kiệt kinh ngạc nhìn cô, nói với vệ sĩ ở bên ngoài: “Gọi bác sĩ đến!”

Kim Đản Đản tiếp tục đánh giá anh ta. Anh ta trông trắng nõn sạch sẽ, cười rộ lên thực ấm áp có cảm giác rất thân thiết, vừa nhìn liền biết rất có tiền. Bây giờ cô không có bất kỳ ký ức nào, không bằng cứ ăn vạ anh ta làm phiếu cơm lâu dài đi, nếu không về sau cô biết phải sống như thế nào chứ?



Cô đang suy nghĩ miên mang, thì chợt có một chàng trai ăn mặc rất loá mắt xông vào, bên ngoài là một trận tiếng thét chói tai của các cô gái.

“Trời ạ ~ Hôm nay tôi thật may mắn, không chỉ thấy được Hàn tổng của tập đoàn Hàn thị, còn gặp được cả ca sĩ Bạch Mặc đang nổi tiếng khắp cả nước!”

“A a a a ~ Tôi cảm giác như thanh máu của tôi đã cạn hết rồi, Hàn tổng thật ấm áp, Bạch Mặc thật quyến rũ~”

“Hả? Tại sao Bạch Mặc lại đến phòng của Hàn tổng chứ, hay là hai người họ quen biết nhau sao?”

“Không phải hôm nay Bạch Mặc đến nước S biểu diễn sao? Sao anh ấy lại trở về rồi?”

“Hàn tổng và Bạch Mặc quen biết nhau, cả hai người bọn họ đều là những chàng trai độc thân cực phẩm. Tại sao tôi lại ngửi được mùi gian tình ở đây chứ.”

“Wow wow wow ~ Hàn Kiệt, Bạch Mặc, ở bên nhau! Ở bên nhau! Ở bên nhau!”

Kim Đản Đản nhìn Bạch Mặc đột nhiên xông tới. Ừm! Rất ngầu, một đầu tóc ngắn màu bạc, tóc trên trán tự nhiên dựng lên mang theo chút nghịch ngợm và vẻ đẹp linh động. Khuyên tai màu xanh ngọc ở tai trái lóe ra ánh sáng chói mắt.

Nhìn anh ta đang đến gần cô, sau đó liền duỗi tay vuốt tóc cô, rồi lại dang tay ôm cô vào lòng: “Cô bé ngốc, em thế nào rồi? Thật là đần chết đi được!”

Kim Đản Đản giãy giụa trong lồng ngực của Bạch Mặc, móng vuốt nhỏ cào loạn trên người anh ta. Bạch Mặc buông lỏng cô ra, nhéo gương mặt của cô: “Không có anh Bạch ở đây, em thật là không làm tốt được việc gì. Em ngốc như vậy nhất định không ai lấy, cứ dứt khoát để anh nuôi em cả đời đi!”

Kim Đản Đản tức giận trừng mắt nhìn anh ta: “Anh mới không có ai lấy. Cả người như một cậu ấm trắng trẻo, ăn mặc kỳ quái, còn mang cả khuyên tai. Cứ như là một tên lưu manh!”

Bạch Mặc nhìn thấy cô mạnh miệng mắng anh, lo lắng ở trong lòng cuối cùng cũng buông xuống, cô không sao là tốt rồi!

Lúc này anh mới quay đầu nhìn về phía một người đàn ông khác ở trong phòng bệnh.