Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu

Chương 232: Trúc mã hay tổng tài, chọn một trong hai (4)




Hàn Kiệt nở một nụ cười thân thiết: “Chưa kết hôn ạ!”

Trong lòng bà Lâm vui vẻ, thử dò xét hỏi: “Vậy con có bạn gái chưa?”

Bạch Mặc rất đố kị, nở một nụ cười lấy lòng ở trên mặt: “Dì Lâm ~ Con cũng chưa có bạn gái!”

Bà Lâm khẽ lườm anh ta một cái: “Con không có bạn gái thì liên quan gì đến dì?”

Khuôn mặt Bạch Mặc hết đen rồi lại đỏ. Tại sao dì Lâm lại chán ghét anh như vậy chứ, bọn họ tốt xấu gì cũng là hàng xóm mười năm mà!

Kim Đản Đản nhìn thấy anh ta chịu thiệt liền cảm thấy tâm tình thật thoải mái, đôi mắt của cô lóe sáng nhìn Hàn Kiệt. Ừm, không tồi, thật tốt!

Hàn Kiệt dường như chú ý tới ánh mắt của cô, liền nhìn thoáng qua cô, trả lời với bà Lâm: “Thưa dì, con không có vị hôn thê, cũng không có bạn gái!”

Bà Lâm chỉ thiếu nước vỗ tay trầm trồ khen ngợi: “Vừa vặn Tâm Tâm nhà dì cũng một mình. Hàn tổng thân là đàn ông, cần phải chăm sóc Tâm Tâm nhiều hơn chút. Dì cảm thấy hai người các con rất xứng đôi, nếu không ngại có thể hẹn hò thử xem!”

Ông Lâm lúc này hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, thật là mất hết mặt già. Ông ấy lôi bà Lâm tránh ra, tránh cho bà lại nói thêm những lời mất mặt nào nữa. Ông xấu hổ nói: “Hàn tổng, dì Lâm của cậu lớn tuổi rồi, lời nói của bà ấy cậu đừng để ở trong lòng!”

Hàn Kiệt lễ phép mỉm cười: “Lâm Tâm Tâm là người rất tốt, trong công việc cũng rất kiên định. Nếu ai có thể cưới một cô gái ưu tú như cô ấy, cũng là một loại may mắn!”

Anh ta nhìn về phía Kim Đản Đản, ngoài nụ cười ấm áp ở trên mặt, dường như trong mắt anh ta còn cất giấu điều gì khác lạ.

Bà Lâm tránh thoát khỏi sự khống chế của ông Lâm, khuôn mặt tràn đầy ánh sáng hồng lấp lánh chạy tới: “Tiểu Hàn, con nói rất đúng, ai lấy được con gái của dì quả thật là hạnh phúc. Dì thấy chọn ngày chi bằng gặp ngày…”

“Mẹ ——” Kim Đản Đản kêu bà một tiếng. Nếu còn không ngăn cản nữa, bác gái này sẽ lập tức đem bán cô đi!

“Aizzz ~ Mẹ nghe đây, con lớn tiếng như vậy làm gì?” Bà Lâm vội vàng đưa mắt ra hiệu cho cô ‘Đừng nói chuyện, tất cả giao cho mẹ đây, bảo đảm sẽ câu cho con một con rùa vàng! ’



Kim Đản Đản trợn tròn mắt: Các người đối xử như vậy với một người mất trí nhớ như con mà xem được sao?

Trong lòng Bạch Mặc rất nôn nóng, trên mặt mang theo nụ cười: “Dì Lâm, Tâm Tâm vừa mới tỉnh lại. Bây giờ cô ấy còn không có nhớ những chuyện trước kia, nói những chuyện này có phải cũng quá sớm rồi không?”

Trong lòng anh ta gào thét: Tuy rằng khi còn nhỏ con có nghịch ngợm chút, từ nhỏ đã thích bắt nạt cô bé ngốc. Nhưng con mới là người các người nhìn lớn lên, hiểu tận gốc rễ, tại sao lại không chọn con chứ?

Anh ta không biết, chính bởi vì hiểu tận gốc rễ nên bà Lâm mới không giao con gái mình cho anh ta. Bà mà giao cho anh ta, sau này nhất định con gái mình sẽ bị ức hiếp mỗi ngày. Nếu lại có thêm một đứa con nghịch ngợm thích gây sự, cuộc sống sau này không có cách nào trôi qua được!

Bà Lâm nghe Bạch Mặc nói xong, gật đầu: “Tiểu Mặc nói rất đúng, người trẻ tuổi nên ở chung nhiều hơn. Tâm Tâm à, con cứ dưỡng bệnh thật tốt, có Tiểu Kiệt chăm sóc mẹ cũng yên tâm!”

Kim Đản Đản: Bà để một vị chủ tịch tới chăm sóc nhân viên mà thấy thật sự tốt sao?

Ông Lâm và bà Lâm thấy cô đã không sao, hai người liền cùng nhau rời đi, trở về hầm canh gà cho cô.

Hàn Kiệt nhận điện thoại, là chuyện của công ty, không lâu sau cũng rời đi.

Sau đó trong phòng chỉ còn lại hai người là Kim Đản Đản và Bạch Mặc!

Bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn nhau đến mười mấy phút.

Bạch Mặc nhìn chằm chằm vào mắt cô, bá đạo nói: “Cô bé ngốc, em không được thích tên Hàn Kiệt kia!”

Kim Đản Đản tức giận đến sắp phát hỏa: “Anh dựa vào cái gì mà kêu tôi là cô bé ngốc, anh nói không thích thì tôi không thích sao? Tôi càng muốn thích anh ấy, không cần anh phải quan tâm!”

“Em…” Bạch Mặc cực kỳ tức giận, anh tức giận đến mức ngực không ngừng phập phồng.