Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu

Chương 240: Trúc mã hay tổng tài, chọn một trong hai (12)




Bạch Mặc liếc mắt nhìn cô một cái: “Bộ não là một thứ rất quan trọng, hy vọng cô có nó!”

Dưới sự hộ tống của vệ sĩ, bọn họ thoát ra khỏi vòng vây của đám fans đang điên cuồng.

Hôm nay đã quá muộn, Bạch Mặc quyết định ngày mai mới trở về, không biết cô bé ngốc sẽ phản ứng như thế nào sau khi biết anh viết ca khúc cho cô, anh rất mong chờ.

Cuối bài hát là câu nói thầm của anh, dựa vào chỉ số thông minh của cô chắc chắn sẽ nghe không hiểu.

Kim Đản Đản bên này.

Sau khi bữa tối với ánh nến kết thúc, không biết trong tay Hàn Kiệt xuất hiện một bó hoa hồng màu hồng nhạt từ lúc nào.

Anh đưa cho Kim Đản Đản: “Công chúa điện hạ, em làm bạn gái của anh được không?”

Kim Đản Đản: Đang ăn cơm, vì sao đột nhiên lại thổ lộ?

Cô chớp chớp mắt, xác định chuyện trước mắt là sự thật. Hoa thật sự tồn tại, vì chắc chắn mình không nghe nhầm, Kim Đản Đản hỏi: “Anh mới nói gì?”

Hàn Kiệt cảm thấy cô như vậy vừa ngốc nghếch lại đáng yêu, khóe miệng tràn ra ý cười, lặp lại lần nữa: “Làm bạn gái của anh được không?”



Kim Đản Đản đứng dậy, cô nhìn sắc mặt của anh rất bình thường, cũng không giống như đang sốt nhỉ? Vậy thì chắc chắn là cô nghe nhầm.

Cô gật đầu nói: “Anh yên tâm, tôi sẽ giúp anh theo đuổi Bạch Mặc, dù tất cả mọi người trên thế giới này phản đối, mặc dù tôi cũng không thật lòng ủng hộ, nhưng tôi sẽ không ngăn cản hai người, cố lên!” Kim Đản Đản giơ nắm tay cổ vũ Hàn Kiệt.

Nụ cười trên mặt Hàn Kiệt cứng đờ. Anh đứng dậy, hơi nghiêng người, đầu cúi nhẹ, ánh mắt nghiêm túc nhìn cô: “Lâm Tâm Tâm, người anh thích là em, nói như vậy chắc em rõ rồi chứ?”

Kim Đản Đản kinh ngạc, há miệng: “Hả? Vậy Bạch… Bạch Mặc thì sao?”

Khuôn mặt tuấn mỹ của Hàn Kiệt để sát vào, ánh mắt anh nhìn cô chăm chú, môi khẽ nhếch, tim đập kịch liệt.

Thích cô rất lâu rất lâu, thích nụ cười hồn nhiên của cô, muốn đến gần cô, muốn giữ cô lại bên cạnh, kể cả phải dùng đến cách cực đoan nhất…

Kim Đản Đản tựa như bị điểm huyệt, trên người anh tỏa ra mùi hương bình thản, cô không biết đó là mùi gì, chỉ biết nó rất dễ ngửi.

Nhưng lúc này cô lại nhớ đến Bạch Mặc, hơi thở của anh cũng không tồi…

Ôi ~ có chút rối loạn.

Hai người đàn ông này có phải một đôi trời sinh không mà ai cũng thích cưỡng hôn là sao?



Khuôn mặt tuấn tú của Hàn Kiệt tới gần sắp hôn cô, nhưng cơ thể của Kim Đản Đản giống như bị điểm huyệt mà không thể động đậy, khẩn trương đến nỗi trán cô ứa ra mồ hôi.

“Pi pi ~ pi pi ~” tiếng chuông di động trên bàn vang lên.

Tiếng vang này phá vỡ không khí xấu hổ, Kim Đản Đản nhanh chóng cầm lấy di động rời khỏi chỗ ngồi rồi ấn xuống nút nghe: “Này, Bạch Mặc, có chuyện gì không?”

Vẻ mặt Hàn Kiệt biểu hiện sự tiếc nuối, chỉ thiếu chút nữa thôi. Bạch Mặc này đúng là khắc tinh của anh.

Kim Đản Đản tức giận nói với điện thoại: “Tôi ăn cơm với ai không cần anh lo. Anh là ai chứ, dựa vào cái gì mà dùng giọng điệu đó nói chuyện với tôi. Anh có bệnh đúng không?”

Bạch Mặc ở đầu bên kia điện thoại cắn môi, một đấm đánh nát tấm gương trước mặt. Gương bị vỡ thành ngàn vạn mảnh nhỏ, đôi mắt của anh đỏ tươi, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Con bé ngốc, nếu em còn không trở về thì hãy cẩn thận với anh, cứ đợi lúc về anh xử lý đi!”

“Bạch Mặc, anh thì tính là cọng hành gì hả, anh là đồ quỷ đáng ghét!” Kim Đản Đản hung hăng cúp điện thoại, ngồi mạnh xuống ghế, thở phì phò.

Chân cô đạp loạn ở giữa không trung, khuôn mặt nhỏ tức giận vặn vẹo: “Bạch Mặc thối, anh dựa vào cái gì mà quản tôi chứ? Dựa vào cái gì?”

Hàn Kiệt nhìn thấy cô tức giận vì người khác như vậy thì cảm giác nguy hiểm trong lòng càng ngày càng mạnh.