Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu

Chương 247: Trúc mã hay tổng tài, chọn một trong hai (19)




# bốn mùa tuyết bay#: Không cần, hai vị nam thần, thêm tôi một cái!

# hy vọng nóng bỏng #: Không ủng hộ, không ủng hộ, nam thần Bạch Mặc là của tôi!

# mua bán nhỏ #: @ hy vọng nóng bỏng: Em gái, nhìn tôi xem. Tôi sẽ kiếm tiền, có thể mua nhà, nhưng không phải bây giờ!

# hy vọng nóng bỏng #: Bảo bảo muốn đi xem nam thần, hẹn gặp lại…

Ngoài phòng bệnh của Bạch Mặc.

“Cốc cốc!”

Tiếng đập cửa vang lên, có một cô gái xinh đẹp tóc dài bước vào.

Hàn Nghiên Hi giơ tay, nghịch ngợm chào hỏi: “Chào, nam thần. Chúng ta lại gặp mặt rồi!”

Bạch Mặc liếc mắt nhìn cô ấy một cái: “Cô đến thăm anh trai mình à?”

Hàn Nghiên Hi chu cái miệng nhỏ: “Anh Bạch, anh còn không thừa nhận mình thích anh trai em à. Anh quan tâm anh ấy như thế!”

Khóe môi Bạch Mặc run rẩy: Tôi có thể nói là không muốn nhìn thấy cô được không?

Hàn Nghiên Hi thấy anh không trả lời, tự mình gọt quả táo: “Yên tâm đi, anh trai em không sao đâu. Vết thương của anh ấy nhẹ hơn anh nhiều!”

Bạch Mặc: Hóa ra em gái này là nghĩ anh ta bị đánh chưa đủ thảm. Khuôn mặt kia cũng phải mất vài ngày mới gặp người khác được!

“A ~” Hàn Nghiên Hi hét lên một tiếng, dao gọt hoa quả cắt vào ngón tay, chảy ra máu đỏ tươi.



Bạch Mặc nhíu mày lại: “Đưa tôi xem nào!”

Hàn Nghiên Hi đưa tay qua. Bạch Mặc cầm lấy tay cô ấy, nhìn.

Lúc này, cửa bị đẩy ra, Kim Đản Đản cầm theo canh gà do mẹ cô đã hầm sẵn đi vào từ bên ngoài.

Theo góc độ cô nhìn thì: Hai người đang ôm nhau, liếc mắt đưa tình nhìn nhau.

Bàn tay cầm canh gà của cô siết chặt đến nỗi hơi trắng bệch. Trong lòng cô hơi ê ẩm, đẩy cửa đi ra ngoài.

Động tĩnh bên này đã khiến cho Bạch Mặc chú ý. Anh vừa vặn thấy được bóng dáng của Kim Đản Đản, lập tức đuổi theo.

Phía sau Hàn Nghiên Hi kinh ngạc kêu lên: “Anh Bạch, anh muốn đi đâu thế”

Giọng nói của cô ấy truyền vào trong tai Kim Đản Đản.

Anh Bạch?

Xưng hô thật là thân thiết, bọn họ mới là một đôi nhỉ?

Cô không rõ tại sao tim mình khổ sở, tại sao đau đớn, cảm thấy hơi khó thở.

Cô càng không rõ tại sao người mình thăm đầu tiên là Bạch Mặc mà cô ghét. Rõ ràng là cô không ưa anh.

Có lẽ do anh bị thương khá nặng. Kim Đản Đản tự thuyết phục bản thân như vậy.



Cô điều chỉnh tốt tâm trạng, đến phòng bệnh của Hàn Kiệt.

Đi vào, anh ta đang dựa vào trên giường đọc sách. Ánh mặt trời chiếu lên trên người anh ta, nhìn đẹp như thế.

Nhìn thấy cô đến, khuôn mặt hơi bầm tím nở nụ cười: “Tâm Tâm, em đến thăm tôi à?”

Kim Đản Đản gật đầu, đi đến phía anh ta, giúp anh ta múc canh gà ra.

Bạch Mặc đứng ở ngoài cửa nhìn vào. Anh chưa bao giờ thấy cô đối xử dịu dàng với mình như thế. Ngay cả sự săn sóc của cô cũng là dành cho người khác.

Canh gà kia chắc hẳn là cho anh, cô cũng đem cho một người khác.

Nhớ đến cảnh tượng vừa rồi, chắc hẳn là cô nhìn thấy Hàn Nghiên Hi nên mới đi. Chẳng lẽ là cô đang ghen sao?

Nghĩ đến đây cảm giác mất mát của Bạch Mặc biến mất hoàn toàn. Trong lòng anh tràn ngập hưng phấn.

Phía sau truyền đến giọng nói của Hàn Nghiên Hi: “Anh Bạch, anh cũng đến thăm anh trai của em à?”

Khóe môi Bạch Mặc hơi nhếch lên. Anh nhìn chằm chằm hình dáng múc canh gà của Kim Đản Đản trong phòng, nói to hơn vài phần: “Nghiên Hi, tôi chỉ đi ngang qua nơi này thôi!”

Hàn Nghiên Hi kích động một trận: “A a a a ~ Anh Bạch nam thần. Anh gọi em là Nghiên Hi kìa, có phải anh thích em hay không?”

Bạch Mặc nhìn thấy đầu ngón tay của cô nhóc ngốc nghếch bên trong khẽ run. Đây vẫn chưa thể chứng minh điều gì, anh cần thêm chút liều thuốc mạnh: “Tôi thích…”

“Choang…” Chén nhỏ trong tay Kim Đản Đản rơi xuống đất, vỡ làm đôi, nước canh bắn khắp nơi!

Bạch Mặc chưa nói xong đã nuốt lời vào. Anh nhíu mày, khẩn trương đẩy cửa đi vào.