Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu

Chương 250: Trúc mã hay tổng tài, chọn một trong hai (22)




Hàn Kiệt quấn chiếc khăn tắm màu trắng đi ra ngoài, sau đó ngắm nhìn cô gái đang ngủ say trên giường bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng.

Tận sâu trong đôi mắt ấy là dục vọng chiếm hữu mãnh liệt.

Bởi vì anh ta ở trong bóng tối nên càng khao khát ánh sáng hơn.

Mà cô chính là ánh mặt trời của anh ta.

Hàn Kiệt nhìn cánh môi hồng hơi hé mở của cô đang nhả khí, hơi thở vô cùng nhịp nhàng. Cuối cùng anh ta cúi xuống, muốn hôn lên cánh môi cô.

Anh ta ngửi thấy mùi hoa bách hợp thoang thoảng trên người cô, mùi hương ấy tuyệt vời như chính con người cô vậy.

Anh ta nhắm mắt lại, dè dặt tiến tới gần, tham lam hít lấy hít để mùi hương tuyệt vời thuộc về cô.

Khi khoảng cách chỉ còn mười centimet, tiếng chuông điện thoạt chợt vang lên.

Hàn Kiệt nhìn cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại, khóe miệng khẽ nhếch lên, sau đó bắt máy.

Tiếng hét giận dữ điên cuồng của Bạch Mặc truyền qua điện thoại: “Hàn Kiệt, anh điên rồi à? Tốt nhất là anh đừng chạm vào cô ấy, nếu không tôi sẽ phá hủy nhà họ Hàn các người!”

Hàn Kiệt cười thờ ơ: “Tôi ở trong nước đủ rồi, anh cứ hủy đi, tôi có thể dẫn theo Tâm Tâm di cư.”



“Cô ấy sẽ hận anh! Anh làm vậy có nghĩ đến cảm nhận của cô ấy không?” Bạch Mặc siết chặt điện thoại, hai mắt đỏ ngầu.

Giọng Hàn Kiệt chẳng khác gì ác ma: “Tôi có thể làm cho cô ấy mất trí nhớ một lần thì có thể khiến cô ấy mất trí nhớ lần thứ hai. Nếu tôi gặp cô ấy sớm hơn anh thì Bạch Mặc à, anh chẳng là cái thá gì hết.”

Anh ta nói xong liền cúp máy luôn.

Bạch Mặc giận dữ đập vỡ điện thoại, tiếp đó kéo tài xế lái xe sang bên cạnh. Anh điều khiển vô lăng, lái xe bạt mạng.

Tốc độ nhanh như bay, xe vượt đèn đỏ dọc đường, quẹt vào xe của người khác. Rất nhiều cảnh sát giao thông và các chủ xe khác đuổi theo phía sau.

Tiếng cảnh báo vang lên không ngừng, tài xế bị tốc độ lái xe của Bạch Mặc và đội ngũ phía sau dọa sợ hôn mê bất tỉnh luôn.

Lúc Bạch Mặc tìm thấy căn phòng kia, bên trong chỉ có điện thoại di động của Kim Đản Đản, không biết bọn họ đã đi đâu rồi.

Trước kia anh đã cài hệ thống định vị trên điện thoại của Kim Đản Đản vì lo lắng cho sự an toàn của cô, bây giờ anh hoàn toàn không có cách nào tìm được cô.

Điện thoại của Hàn Kiệt đã bị anh ta tắt nguồn, Bạch Mặc gọi điện báo cảnh sát nhưng sau hai mươi tư tiếng họ mới xử lý.

Khi anh sắp nổi điên, những chủ xe kia và cảnh sát giao thông chặn trước mặt anh, dán hóa đơn phạt, yêu cầu anh bồi thường…



Hiện giờ Bạch Mặc đâu rảnh để ý tới đối phương, ai cản đường anh thì anh đấm cho một phát.

Cuối cùng, anh ép cảnh sát giao thông dùng hệ thống để theo dõi xe của Hàn Kiệt, camera giám sát cho thấy hướng đi của anh ta.

Bạch Mặc nhanh tay thao tác trên máy tính. Xe dừng ở đâu, đến khách sạn nào, phòng nào… tất cả đều hiển thị rõ ràng.

Cảnh sát giao thông phục sát đất. Anh bạn à, may là anh làm ca sĩ chứ nếu anh là cảnh sát thì chẳng phải rất nhiều người sẽ bị mất chén cơm hay sao!

Ở một nơi khác, Hàn Kiệt mang Kim Đản Đản đi đổi sang một căn phòng khác.

Anh ta cực kỳ thông minh, Bạch Mặc có thể tra được bọn họ đang ở chung một chỗ thì chắc chắn đã biết bọn họ đang ở đâu.

Bây giờ đã đâm lao thì phải theo lao. Hàn Kiệt nhìn Kim Đản Đản đang ngủ say với ánh mắt cưng chiều, còn gài lọn tóc trước trán của cô ra sau tai.

“Vẫn là em tốt, không buồn không lo.” Hàn Kiệt nhìn cô đầy hâm mộ.

“Mặc dù có đôi lúc em rất ngốc, nhưng em chưa bao giờ bỏ cuộc, không khuất phục trước khó khăn trắc trở. Em cố gắng làm việc như vậy chỉ vì muốn người thân được sống tốt.”

“Rõ ràng là em có thể gả cho tôi và hưởng thụ cuộc sống thoải mái, vậy mà em vẫn muốn tự mình nỗ lực. Phụ nữ cần gì phải sống mệt mỏi như thế?”

“Nếu em không thể hạ quyết tâm thì để tôi giúp em vậy. Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em đàng hoàng!” Hàn Kiệt nhìn cánh môi của cô, khom người ghé sát lại…