Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu

Chương 253: Trúc mã hay tổng tài, chọn một trong hai (25)




Khóe mắt Kim Đản Đản giần giật, nhất định là cô mở cửa không đúng cách, tên ngu ngốc hết thuốc chữa này thật sự là Bạch Mặc sao?

Phải chăng anh đọc nhiều truyện tổng tài quá dẫn đến ngu người luôn?

Kim Đản Đản cầm gối ôm trên sofa đập anh: “Bạch Mặc, anh lại đang nổi điên gì thế? Còn không mau thu dọn rồi về nhà đi!”

Bạch Mặc quay đầu lại nhìn Kim Đản Đản, sau đó nhếch môi nở nụ cười quyến rũ: “Cô nhóc à, không ngờ em lại sốt sắng như thế, vậy thì anh tới ngay đây!”

Kim Đản Đản: sốt sắng cái con khỉ, có phải anh bị ngu không hả?

“Rầm!”

Một tiếng động lớn vang lên, Bạch Mặc ngã cắm mặt xuống đất. Vừa nãy anh muốn tạo dáng thật đẹp trai nên không đi giày, để rồi bây giờ ngã sấp do sàn nhà trơn.

Bạch Mặc tan nát cõi lòng, nhưng vừa nghĩ rằng lát nữa sẽ là thời khắc tuyệt vời nhất trong cuộc đời, tâm trạng anh lập tức khá hơn. Không có khó khăn trở ngại nào có thể ngăn cản anh!

Bạch Mặc chống tay xuống đất rồi đứng dậy. Mũi chảy hai dòng máu, anh giơ tay lau qua loa: “Cô nhóc, anh đến đây…”

Khóe miệng Kim Đản Đản run lên, cô rất muốn đá bay tên này, phải làm sao đây?

Khuôn mặt như đầu heo của Bạch Mặc ghé sát vào Kim Đản Đản. Cô vươn tay đè lên lồng ngực anh, nghiêm túc nói: “Người anh em à, tôi cần yên tĩnh!”



Bạch Mặc: “Anh không cần yên tĩnh, anh chỉ cần em!”

Kim Đản Đản cạn lời hồi lâu: tên này lại bị teo não rồi…

Bạch Mặc nhướng mày, biểu cảm này vốn rất ngầu nhưng kết hợp với mặt mũi bầm dập của anh lại có vẻ khôi hài: “Cô nhóc, em bảo anh nghĩ xem tư thế nào tuyệt vời đúng không?”

Anh hất tóc mái trước trán rồi nháy mắt: “Em yên tâm, anh đảm bảo em sẽ thoải mái!”

Kim Đản Đản giơ chân đá mạnh vào háng anh không chút lưu tình.

Bạch Mặc chợt nghe thấy tiếng “chim chích bông” kêu thảm thiết, đoán chừng nó không thể “ngẩng đầu” trong một thời gian dài.

Anh đau đến nỗi cúi gập người, kẹp chặt chân, đồng thời chỉ vào Kim Đản Đản: “Cô nhóc ngốc nghếch, em không cần hạnh phúc (tình dục) về sau nữa hả?”

Kim Đản Đản xách cổ áo ngủ sau gáy Bạch Mặc, túm anh lên giường: “Anh thay quần áo nhanh lên rồi đưa tôi về nhà!”

Cô đang xách cổ áo anh thì tự dưng cảm thấy có gì đó bất thường. Sao nhẹ thế nhỉ? Cô lập tức dừng lại.

Kim Đản Đản nhìn cái tay đang xách quần áo. Mẹ nó, sao trên tay cô chỉ có quần áo, Bạch Mặc đâu rồi?



Cô quay đầu, lập tức trông thấy một hình ảnh nóng bỏng: Bạch Mặc không mặc quần áo, quay mông về phía cô, đang đứng ngẩn ra đó.

Anh cứng nhắc xoay người lại, vành tai đỏ lên, lắp bắp nói: “Cô nhóc à, em nóng vội quá nhỉ?”

Kim Đản Đản nhìn xuống dưới theo góc bốn mươi lăm độ, đó là cái gì?

Thật cay mắt!

Cô giơ hai tay che mắt, tiếp tục nhìn qua kẽ tay, hận không thể dán mắt vào đó.

Bạch Mặc cảm nhận được ánh mắt nóng rực kia, lập tức mắng câu “lưu manh” rồi nhanh chóng giật lấy đồ ngủ trong tay Kim Đản Đản che trước người mình, y chang cô vợ nhỏ bị người ta rình trộm.

Anh thắt nút quanh eo một cách qua loa, vóc dáng hoàn mỹ của anh phối với tạo hình này đã phát huy sức hấp dẫn của phái nam đến cực hạn, vô cùng quyến rũ.

Anh vươn tay ôm Kim Đản Đản vào lòng rồi ghé sát vào tai cô, giọng nói tràn đầy cuốn hút: “Cô nhóc, muốn nhìn thì nhìn đi!”

“Tôi… tôi không hề!” Kim Đản Đản ấp úng giải thích.

Ngay sau đó cô cảm thấy trời đất đảo lộn, bị Bạch Mặc bế công chúa đặt lên giường.

Anh chống hai tay hai bên người cô tạo thành một thế giới riêng nho nhỏ.