Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu

Chương 258: Trúc mã hay tổng tài, chọn một trong hai (30)




Kim Đản Đản khó chịu chán nản, cô thật sự không phải có ý đó ~

Cô cười ngượng ngùng nói: “Anh Bạch, em chỉ đang nói đùa thôi, anh đừng tưởng thật!”

Ánh mắt của Bạch Mặc tối sầm lại: “Đã trễ rồi, hôm nay em không thoát khỏi tay anh được đâu!”

Ngay sau đó nụ hôn của anh buông xuống, sắc mặt của Kim Đản Đản ửng đỏ lên. Cô cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể anh, cuối cùng cô nhận ra rằng mình đã đùa quá trớn rồi.

Màn giường được thả xuống, quần áo trên người bị cởi ra, trong căn phòng tràn ngập không khí mập mờ.

Khi Kim Đản Đản tỉnh lại một lần nữa thì đã là ngày hôm sau rồi. Cô đã không còn nhớ mình ngủ thiếp đi từ lúc nào, mà chỉ cảm thấy bản thân mình giống như khúc gỗ đang lững lờ trôi giữa hồ nước…

Đã không còn bóng dáng của Bạch Mặc ở bên cạnh, dấu vết của một giọt máu ở trên giường đã nói lên chuyện gì đã xảy ra hôm qua.

Kim Đản Đản chán nản lấy ga trải giường che nó lại. Cô vừa mới cử động cơ thể của mình thì xương cốt toàn thân đã như muốn rụng ra thành từng mảnh.

“Bạch Mặc thối tha, để em nhìn thấy anh thì nhất định phải đánh chết anh mới được!” Kim Đản Đản Đan nhỏ giọng lẩm bẩm.

Cửa phòng được mở ra, Bạch Mặc đang bưng cái chén nhỏ bước vào. Trên mặt anh là nụ cười ấm áp như được tắm ánh nắng mặt trời, quả thực là có thể chói mù mắt Kim Đản Đản.

Anh đặt cái bát lên trên kệ ở đầu giường, đỡ Kim Đản Đản dựa vào ngực anh, trong giọng nói cuốn hút mang đầy sự quan tâm: “Vợ ơi, mẹ thấy em tối qua mệt mỏi, nên đã đặc biệt hầm canh gà cho em. Em tranh thủ ăn khi còn nóng đi!”

Kim Đản Đản rất giận dữ khi nghe thấy lời anh nói, nhưng khi cô nhìn thấy món canh gà, cô quyết định ăn xong rồi hẵng dạy cho anh một bài học sau.

Cô hài lòng hưởng thụ sự phục vụ của Bạch Mặc, cuối cùng cô cũng ăn no rồi.



Cô còn chưa kịp tính sổ với anh, thì đã nghe anh nói: “Bà xã, em đúng là ngủ giỏi thật đấy. Bây giờ em cũng đã ăn no rồi, vậy đến lượt anh ăn thịt rồi!”

Ngay sau đó, tay Kim Đản Đản nắm chặt ga trải giường, cô hận không thể muốn nuốt chửng con sói trước mặt mình vào trong bụng.

……

Phần phiên ngoại: Hàn Kiệt

Năm ba tuổi.

Mẹ nói: “Tiểu Kiệt, con đi qua bên chỗ đó đợi mẹ một chút nhé, lát nữa mẹ làm xong việc thì sẽ quay lại.”

“Con có thể chơi cùng với những bạn nhỏ ở trong đó, nhất định đừng chạy lung tung đấy. Nếu không lúc mẹ quay lại sẽ không tìm thấy con đâu!”

Tôi vẫn tiếp tục đợi cho đến khi trời tối, mà mẹ vẫn chưa xuất hiện.

Tuy nhiên, từ đầu đến cuối tôi vẫn luôn tin rằng mẹ chưa làm xong việc, mẹ làm xong thì nhất định sẽ quay lại để đón tôi về nhà!

Lúc này, một bà lão hiền từ đi tới, bà ấy khom lưng vuốt ve đầu tôi, cười tươi như ánh mặt trời. Bà ấy rất ân cần nói: “Đứa trẻ ngoan ngoãn, sao cháu lại ở đây một mình vậy?”

Tôi cố kìm nén những giọt nước mắt sắp rơi xuống: “Mẹ bảo cháu ở đây đợi mẹ, rất nhanh mẹ sẽ quay lại thôi.”

Ánh mắt của bà lão có chút không kìm nổi, lại là một đứa trẻ khác bị cha mẹ bỏ rơi!



Bà ấy nắm tay tôi nói: “Bên ngoài lạnh lắm, đi thôi, đi vào trong đợi với bà nhé. Mẹ cháu đến đây sẽ tìm thấy cháu thôi!”

Tôi chỉ biết cắn chặt môi, lặng lẽ đi theo bà ấy vào trong nhà, nơi đó có rất rất nhiều trẻ em.

Tuy nhiên, tôi lại không biết rằng sau khi tôi đi vào, mẹ tôi đứng cách đó không xa đã nhìn theo bóng lưng của tôi mà rơi nước mắt. Bà quay lưng leo lên một chiếc xe BMW, rồi nghênh ngang rời đi.

Sau này mỗi ngày tôi đều chờ đợi, nhưng mẹ tôi không bao giờ quay trở lại nữa.

Đến lúc tôi hiểu chuyện mới hiểu ra rằng, hóa ra đây là trại trẻ mồ côi.

Và tôi đã bị bà ấy bỏ rơi.

Tôi biết một mình mẹ nuôi tôi thật không dễ dàng gì.

Tôi không trách bà ấy, tôi chỉ hận bọn họ.

Đã không thể cho tôi một mái ấm gia đình trọn vẹn, tại sao còn sinh ra tôi để làm gì?

Trong trại trẻ mồ côi, thực phẩm và các loại vật tư khác đều có hạn, những ai yếu đuối chỉ có thể bị người khác bắt nạt.

Mặc dù tôi đã trở nên trầm tính ít nói, nhưng tôi cũng có sự khôn vặt của mình, tôi sẽ bí mật giấu thức ăn nhân lúc mọi người không đề phòng.

*

Thượng Tiên: Tôi muốn trở thành tiên, chỉ còn đợi phiếu chất đống như núi, đó sẽ là ngày tôi bay lên trời!