Nàng quay đầu trừng mắt với y: “Ngươi…”
Một bóng đen đổ xuống, môi nàng bị ngậm chặt trong miệng y.
Lãnh Mạc Tà không ngừng lần mò tìm kiếm, Kim Đản Đản liều mạng vùng vẫy.
Cuối cùng quần áo trên người nàng cũng bị cởi bỏ, nàng xấu hổ đến mức muốn cắn lưỡi tự tử.
Lãnh Mạc Tà buông môi nàng ra, nàng mới có cơ hội hít thở lại.
Nhưng nàng lại vô tình nhìn thấy ấn ký hoa bỉ ngạn quen thuộc trên ngực y, vừa nghĩ đến dáng vẻ khi nam nhân này nhìn nàng, trong lòng nàng lại khó chịu.
Nàng là nữ nhân thứ mấy của y rồi nhỉ?
Y tiến vào trong cơ thể nàng, không ngừng đòi hỏi.
Nàng cắn vào vai y, đau đến mức nàng lặng lẽ rơi lệ.
Tiểu Mạch Tử, ta hận ngươi, kiếp này ta với ngươi chưa xong đâu!
Một đêm triền miên.
Ngày hôm sau.
Khi Kim Đản Đản tỉnh dậy, nàng phát hiện mình đã trở về cái nơi mà bấy lâu nay nàng sống cùng sư phụ.
Lúc này, nàng đã khoác lên một bộ y phục sạch sẽ khác, cảm giác đau đớn trên người truyền đến, tất cả đều nói cho nàng biết những chuyện xảy ra đêm qua không phải là giấc mơ.
Những giọt nước mắt trên gương mặt nàng không ngừng tuôn rơi. Quân Mạch, ở kiếp này, ta là nữ nhân thứ mấy của ngươi?
Nàng khóc như không còn là chính mình nữa. Có lẽ người yêu kiếp này của nàng thật sự đúng là một tên cặn bã, vừa mới gặp một lần thì đã cưỡng bức nàng, không phải cặn bã thì là gì?
Nàng siết chặt nắm đấm, hai mắt hừng hực lửa: “Quân Mạch, nếu kiếp này ngươi còn động đến nữ nhân khác, thế thì ngươi chuẩn bị đi làm thái giám đi!”
Kim Đản Đản dùng sức nhắm chặt mắt lại, hít thở thật sâu vài cái, mới khiến tâm trạng của mình bình tĩnh trở lại.
Để đề phòng lại bị y bắt đi mà không có sức đánh trả lại, thế là nàng đã lục tung những cuốn sách trong phòng do sư phụ để lại.
Sau nửa ngày, cuối cùng nàng cũng tìm được một cuốn sách hữu ích.
Kim Đản Đản nhìn vào những lá bùa trên đó, mô phỏng học vẽ theo nó.
Một canh giờ sau, cuối cùng nàng cũng vẽ được một bức rất giống.
Nàng vẽ hơn mười lá bùa, dán đầy khắp nhà, như thế ban đêm sẽ không xảy ra chuyện gì nữa!
“Bịch bịch bịch ~” Tiếng gõ cửa bên ngoài giống như muốn phá sập ngôi nhà.
Kim Đản Đản vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy một đại thẩm đứng ở bên ngoài. Trông dáng vẻ bà ta rất chanh chua cay nghiệt, trên mặt còn có một nốt ruồi đen lớn.
Bà ta cất giọng hét lớn như ai giết heo: “Hoàng Tiểu Đồng, mau dọn ra khỏi đây, sư phụ đã chết của ngươi đã sớm cho bọn ta cái nhà này từ lâu rồi?”
Kim Đản Đản cười khẩy, khi sư phụ xinh đẹp còn sống, Tôn đại thẩm này muốn lợi dụng sư phụ xinh đẹp, cứ vài ba ngày lại mang tới trứng gà, thịt xông khói, cá gì đó.
Nhưng mà, sư phụ xinh đẹp biết xem tướng, cảm thấy Tôn đại thẩm này là người xấu xa, nên đều không nhận đồ của bà ta.
Sau đó, Tôn đại thẩm thẹn quá hóa giận, quay về nói với nam nhân của bà ta rằng sư phụ xinh đẹp muốn trêu ghẹo bà, hậu quả là danh tiếng của sư phụ xinh đẹp ngày càng sa sút, số người tìm đến xem bói cũng giảm dần.
Bây giờ, sư phụ xinh đẹp vừa mới mất, Tôn đại thẩm này lại muốn chiếm cái sân do sư phụ để lại cho nàng.
Kim Đản Đản lấy ra một lá bùa trong người, lạnh lùng nói: “Tôn đại thẩm, đừng hiếp người quá đáng. Sư phụ ta không tính toán với bà, không có nghĩ là ta cũng dễ bị bắt nạt như thế!”
Kim Đản Đản buông tay, lá bùa bay nhẹ về phía Tôn đại thẩm và bắt đầu bốc cháy.
Tôn đại thẩm sợ tới mức hét lên, lập tức bỏ chạy ra ngoài, vừa chạy vừa gào thét: “Có yêu quái, Hoàng Tiểu Đồng là yêu quái. Nếu giữ con yêu quái này ở lại thôn của chúng ta, nói không chừng một ngày nào đó sẽ có người bị nàng ta hại chết mà không biết!”
Đáng tiếc là nhà nhà đều biết rõ nhân phẩm của Tôn đại thẩm, cho nên mọi người cũng chẳng tin lời bà ta.
Còn mấy người hóng hớt hôm qua nhìn thấy Hoàng Tiểu Đồng bay trên trời, chắc chắn đã học được cách bay lượn của thuật Mao Sơn rồi.