Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu

Chương 269: Quỷ vương bám lấy nữ thầy bói (9)




Một lúc sau, tiếng gào thét của khí đen bên trong Kim Đản Đản vang lên: “A–“

Giọng hắn run run: “Ngươi… trên người ngươi sao lại có một ít thần thức của quỷ vương?”

Khí đen muốn thoát ra ngoài, ngay khi rời khỏi cơ thể Kim Đản Đản, khí đen của nàng cũng dần dần nhạt đi và bị nuốt chửng hoàn toàn.

Hai mắt Tô Ngự Phong hơi híp lại, trường kiếm chỉ vào nàng: “Ngươi rốt cuộc là ai? Có quan hệ gì với quỷ vương?”

Kim Đản Đản: Chết tiệt, xui vậy sao, sớm biết đã không đi theo rồi!

Nàng cụp mắt giả bộ yếu ớt, ngồi xổm xuống ôm lấy bả vai, thân thể khẽ run: “Quỷ vương cưỡng gian ta, ta hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn!”

Nàng ngước mắt lên nhìn hắn ta, trong mắt hiện lên vẻ nhu nhược đáng thương: “Ta thật sự không phải người xấu, xin ngươi đừng giết ta. Nếu ta là người xấu thì làm sao có thể đi trảm yêu trừ ma với ngươi?”

Tô Ngự Phong nhìn bộ dạng đáng thương của nàng, yếu đuối như thể chỉ cần khẽ động ngón tay cũng sẽ tan thành mây khói, thuộc hạ của quỷ vương cũng không yếu ớt như vậy.

Hắn ta cất kiếm đi: “Ta tạm thời tin tưởng ngươi. Nếu ngươi lừa dối ta thì ta sẽ không tha cho ngươi!”

Hắn ta định mặc cho Kim Đản Đản tự đi một mình, Kim Đản Đản đâu có dễ dàng từ bỏ một nam nhân bát tự thuần dương như thế chứ.

Nàng lập tức giả bộ đáng thương: “Đạo hữu, nếu như bỏ lại ta, quỷ vương đó lại tới thì ta biết làm sao đây, lẽ nào ngươi muốn thấy chết không cứu sao?”

Tô Ngự Phong khẽ cau mày, vẫn đưa Kim Đản Đản đi theo.

Kim Đản Đản cụp mắt suy nghĩ, để nam nhân này giúp nàng kháng cự trước, cũng không biết bọn họ rốt cuộc là ai lợi hại hơn.

“Vù vù vù”  Tiếng gió thổi ào ào.



Bầu trời bất ngờ tối sầm lại, lúc này Tô Ngự Phong vẫn còn mang theo Kim Đản Đản bay ở trên núi.

Đột nhiên, gió trở nên dữ dội, như mang theo lưỡi dao. Tô Ngự Phong nhanh chóng dùng linh lực chống đỡ phòng ngự.

Gần như cùng một lúc, Lãnh Mạc Tà trong chiếc áo choàng màu đen xuất hiện trước mặt bọn họ như một bóng ma.

Trên gương mặt y lại chẳng biểu lộ ra chút cảm xúc nào, chẳng hề do dự mà ra tay ngay với bọn họ.

Ngọn gió dữ dội xen lẫn sát khí ấy dường như muốn hủy diệt hết thảy mọi thứ, trong lòng Kim Đản Đản dấy lên một cảm giác mất mát. Y thật sự vô tình như thế, chẳng chút nương tình muốn dồn nàng vào chỗ chết.

Tô Ngự Phong lập tức đưa Kim Đản Đản tránh đi, đúng lúc này, thân ảnh quỷ mị của Lãnh Mạc Tà xuất hiện sau lưng bọn họ.

Y nhanh chóng kéo Kim Đản Đản vào trong lòng, thân ảnh lóe lên đưa nàng đến một nơi cách đó không xa.

Đôi bàn tay như ngọc có khớp xương rõ ràng của y vuốt ve gò má nàng, cuối cùng đáp xuống cổ nàng. Y siết nhẹ chiếc cổ mảnh mai của nàng, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nhưng ý cười không rõ ràng.

Y cất lên giọng nói tà mị mà nguy hiểm: “Nữ nhân, nàng thật sự có bản lĩnh đấy, hôm qua còn là trúc mã thật thà, hôm nay lại ở cùng với chân nhân Thanh Phong phái Ngự Sơn, ngày mai lại là ai đây?”

Cổ Kim Đản Đản có chút khó chịu, thậm chí không nghi ngờ y sẽ ra tay giết nàng, nhưng chỉ cần nàng nghĩ đến suy đoán của mình, nàng liền cảm thấy khó chịu. Khóe miệng nàng khẽ nhếch lên, lãnh đạm cười: “Ngươi quản là ai làm gì, dù sao cũng không liên quan gì tới ngươi.”

Nói xong, nàng nói tiếp: “Trong cung của ngươi có nhiều nữ nhân như vậy, tìm bọn họ hầu hạ ngươi đi!”

Tâm trạng vốn dĩ đang tức giận như muốn hủy diệt thế giới của Lãnh Mạc Tà lập tức bình tĩnh lại. Tay y rời khỏi cổ nàng, nâng chiếc cằm thanh tú của nàng lên. Trong mắt y mang theo ý cười, đối diện với khuôn mặt tức giận của Kim Đản Đản: “Sao, nàng ghen à?”

Kim Đản Đản nhìn sang chỗ khác phớt lờ y.

Ánh mắt của Lãnh Mạc Tà ngay lập tức thay đổi khi y nhìn Tô Ngự Phong. Đôi mắt y hơi nheo lại, trong mắt có sát khí, chỉ thấy góc áo bào của y lay động, mấy luồn gió đen lập tức nhắm về phía Tô Ngự Phong.