Bên trong căn phòng nồng nặc mùi rượu kích thích dạ dày Kim Đản Đản rất khó chịu.
Nàng cố nén khó chịu, nhếch miệng mở một nụ cười trào phúng, giọng điệu lạnh lùng: “Quỷ Vương đúng là có nhã hứng mà, vừa có rượu ngon lại vừa có mỹ nhân làm bạn!”
Lãnh Mạc Tà say rượu mặt mũi đỏ bừng, trong nháy mắt trở nên mơ màng. Ngón tay y chỉ qua chỉ lại giữa hai người, ngây thơ nói: “Sao lại có hai Tiểu Đồng thế này?”
Lúc này Kim Đản Đản mới để ý đến Vân Nhiễm, từ kiểu tóc, cách trang điểm đều giống một khuôn với nàng.
Trong lòng nàng hiểu rõ. Sợ là Vân Nhiễm này đang bắt chước dáng vẻ của nàng rồi. Nhưng vì sao nàng ta phải làm như vậy?
Vân Nhiễm đắc ý nhìn Kim Đản Đản một cái, ngón tay quấn quanh sợi tóc, giọng nói dịu dàng như nước: “Mạc Tà, ta chờ không kịp nữa rồi!”
Suy nghĩ của Lãnh Mạc Tà bị kéo về, y chỉ nghĩ đây là một giấc mộng, mà người ngoan ngoãn ở trước mặt đây chính là Hoàng Tiểu Đồng mà y yêu.
Y vươn tay xoa tóc nàng ta, cưng chiều nói: “Ta cho nàng!”
Nói xong, y lườm nữ nhân đang đứng ở cửa một cái, đảo mắt đã cởi quần áo trên người ra.
Cho dù là đang say rượu nhưng động tác của y vẫn vô cùng trang nhã, đẹp giống như một bức tranh.
Đai lưng của y bị cởi ra, trên mặt Kim Đản Đản là mây đen dày đặc. Cái người này, vậy mà dám cho nàng đội nón xanh ngay trước mặt nàng.
Kim Đản Đản tức giận bóp nắm tay kêu răng rắc, còn hai người trên giường kia thì chìm đắm trong sự yêu thương khó kiềm chế, vốn dĩ chưa từng liếc nhìn nàng một cái.
Kim Đản Đản vươn tay vén váy lên đến ngang eo, bên trong mặc một chiếc quần màu trắng. Nàng nhanh chóng cầm mấy giá nến bên cạnh đi vào.
Nàng nhếch miệng nở một nụ cười khát máu, đập về phía cổ của Vân Nhiễm.
Vân Nhiễm bị đánh cho nổ đom đóm mắt. Dù thế nào thì nàng ta cũng không nghĩ đến việc nữ nhân kia sẽ đánh nàng ta, hơn nữa còn ở ngay trước mặt Quỷ Vương.
Lãnh Mạc Tà ngước mắt kinh ngạc nhìn nàng, bờ môi nhếch lên.
Kim Đản Đản cúi người, nắm lấy vạt áo trước ngực y, khóe miệng là nụ cười khát máu, từng câu từng chữ nói ra đều lạnh lẽo đến tận cùng: “Lãnh Mạc Tà, ngươi đúng là có năng lực mà. Cặn bã thì cũng đến trình độ này của ngươi là cùng!”
Y mê mang nhìn nàng, đôi môi hé mở: “Tiểu Đồng à, sao nàng lại trở nên hung dữ rồi. Nhưng mà ta vẫn thích mạnh mẽ bạch bạch bạch nàng!”
Độ cong trên khóe miệng Kim Đản Đản càng lớn hơn, mỗi chữ mỗi câu đều rất quyến rũ: “Ngươi muốn, vậy thì ta liền cho ngươi!”
Đôi mắt của nàng nhìn về phía Vân Nhiễm đang nằm trên mặt đất, nàng xách nàng ta dậy rồi ném ra ngoài như xách một con gà con.
“Rầm…” một tiếng, cửa bị đóng lại. Nàng vung tay lên bốn phía xung quanh, mấy tầm bùa trống lần lượt xuất hiện, dán ở bốn phía, ngăn lại tất cả cảm ứng xung quanh!
Khóe miệng Kim Đản Đản mang theo nụ cười quyến rũ, khiến Lãnh Mạc Tà nhìn vào thì tâm thần nhộn nhạo.
Lúc này nhìn nàng chói mắt giống như vầng trăng sáng nơi chân trời, tất cả mọi người giống như những ngôi sao không đáng chú ý xung quanh.
Kim Đản Đản vươn tay cởi trâm cài tóc trên đầu xuống, mái tóc đen nhánh không còn gì chống đỡ, tự do xõa xuống.
Một cơn gió nâng mái tóc đen như mực của nàng lên, giống như một tinh linh bí ẩn.
Nàng bước chân trần đi đến, tà áo trắng trên người theo động tác của nàng từ tốn rơi xuống dưới đất, lộ ra cái yếm lụa màu trắng.
Bả vai của nàng lộ ra bên ngoài, đẹp như một viên ngọc thô được Thượng Đế tạo hình tỉ mỉ. Đẹp như vậy, tinh khiết như vậy, lại mang theo sự quyến rũ không thể nào cản nổi.
Lãnh Mạc Tà nuốt nước miếng một cái, chỉ cảm thấy vô cùng khát. Y hoạt động yết hầu, trái tim đập liên hồi, ánh sáng trong mắt sáng lên mấy phần.
Kim Đản Đản đi về phía y, khóe miệng mang theo nụ cười quyến rũ, mở y phục của y ra rồi cúi người cắn xuống bờ môi kia.
*
Thượng tiên: ┭┮﹏┭┮ Để ta khóc một lúc, chỉ vì trả thiếu một phần mà thành con nợ, không thể không làm công mà… Cầu mong ta sớm trả hết!