Còn có cả những âm thanh không thể miêu tả kia nương theo hơi thở của Vân Nhiễm mà vang lên.
Nhưng mà bên trong chỉ có một mình nàng ta, vậy thì vì sao lại có mấy loại âm thanh kia thì chẳng ai biết được.
Những thị nữ trông coi ngoài cửa đều đỏ mặt đến tận mang tai. Không ngờ Vân Nhiễm này lại là dạng người không chịu nổi cô đơn.
Chỉ có một mình mà cũng phóng đãng thành như vậy rồi, nếu như người này có thêm nam nhân ở đây thì thật sự không biết cảnh tượng sẽ nóng bỏng như thế nào.
Trong lòng Lãnh Mạc Tà vô cùng hối hận. Nếu như y không ngày ngày mượn rượu giải sầu, vậy thì Hoàng Tiểu Đồng cũng sẽ không đau lòng mà rời đi đâu!
Thế gian rộng lớn, cho dù số lượng quỷ hồn dưới tay y có trải rộng khắp thế giới, nhưng thuật pháp Mao Sơn của nàng đã tăng lên, cộng thêm nàng cố tình muốn tránh né, vậy thì làm sao y có thể tìm được nàng chứ?
Y vẫn trước sau như một, phái một quỷ hồn đi tìm nàng. Đồng thời y cũng đi khắp thế giới để tìm kiếm hơi thở của nàng.
Nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có kết quả, nơi nào cũng không có tung tích của nàng.
Đối với Lãnh Mạc Tà, Kim Đản Đản thật sự quá đau lòng. Nàng đi tìm một nơi ẩn cư. Nàng có rất nhiều tiền, không cần phải đoán mệnh cho người khác.
Trấn nhỏ này vẫn luôn gió êm sóng lặng. Nhưng đến một ngày, bắt đầu xuất hiện những người chết không rõ lí do.
Từng người một đều bị hút khô máu, giống như một cái xác khô. Cư dân bên trong trấn nhỏ bắt đầu khủng hoảng.
“Ha ha… Máu, máu ngon. Tiểu cô nương, cuối cùng lão phu cũng tìm được ngươi rồi!”
Lý Thủy Tra đầu bù tóc rối bước vào nhà của Kim Đản Đản, vươn tay ném hai thi thể bị hút khô máu vài trong cửa lớn.
Cửa lớn bị thi thể phá tan, Kim Đản Đản híp mắt lại nhìn lão ta.
Lý Thủy Tra thấy vậy thì có hơi hả hê: “Ố ồ… Quỷ Vương không cần ngươi nữa rồi, thật là một tiểu cô nương đáng thương mà. Mau dâng máu của ngươi cho lão phu đi!”
Khí thế của làn khói đen trên người lão ta càng ngày càng dày đặt, dọa cho những người trên trấn không ai dám bước ra, nhao nhao chạy về nhà đóng chặt cửa lại.
Kim Đản Đản vung tay lên, trong tay nàng xuất hiện một cây “bút Phán Quan”, trong mắt nàng tràn đầy sát ý nhìn về phía Lý Thủy Tra.
Lý Thủy Tra nhìn chằm chằm bút lông xuất hiện trong tay nàng, thấp giọng cười: “Ha ha… Tiểu cô nương, ngươi cầm bút lông như này là muốn dạy lão phu viết chữ sao?”
Giọng nói của Kim Đản Đản rất bình thản: “Không, là ta muốn đưa ngươi xuống Địa Ngục!”
Cơ thể của nàng nhanh chóng lao về phía Lý Thủy Tra, điều khiển bút Phán Quan trong tay.
Mỗi lần điều khiển, ngòi bút lại vẽ ra một đường ánh sáng màu trắng trong không trung, biến thành bùa chú bắn về phía Lý Thủy Tra.
Bùa chú thần bí chói mắt xuyên qua cơ thể của Lý Thủy Tra. Lý Thủy Tra cảm thấy thần hồn của mình đều chấn động, rồi nhanh chóng suy yếu, còn màu sắc của tấm bùa dần trở nên nhạt nhòa rồi tan biến.
Kim Đản Đản lại nhanh chóng vẽ bùa, Lý Thủy Tra không thể nào đến gần cơ thể của nàng được.
Hành động của lão ta bị chậm lại rất nhiều, linh hồn giống như bị thứ gì đó chia cắt, vô cùng đau đớn.
Lão ta ôm đầu, đau khổ kêu lên: “Tiểu cô nương, đừng… đừng giết ta!”
“Lão phu, biết… biết bí mật của ngươi!”
Kim Đản Đản híp mắt lại, tốc độ trong tay tăng lên. Nếu đã biết bí mật của nàng, cho dù đó là bí mật gì, cho dù lão là ma thì chết là điều không thể chối cãi.
Lý Thủy Tra: Chẳng lẽ lão phu lại nói sai rồi sao. Thật là một tiểu cô nương vui giận thất thường.
Lão ta không dám khoe khoang nữa, vội vàng nói: “Còn có một việc ngươi không biết. Lão phu dùng chuyện này để đổi lại mạng mình!”
“Không hứng thú!” Kim Đản Đản không muốn lão ta nói thêm gì, chỉ muốn giải quyết lão nhanh gọn.
“Dừng lại dừng lại!” Trán của Lý Thủy Tra toát mồ hôi lạnh. Nàng chẳng thèm cho lão ta thời gian để thở, nếu cứ tiếp tục như thế này chỉ sợ lão ta liền xong đời.
“Thật ra ngươi vốn là một người đáng lẽ ra phải chết, phải chết từ năm mười sáu tuổi rồi!”
Lời lão ta nói khiến cho Kim Đản Đản phải bất ngờ rồi dừng động tác lại.