Nàng giơ tay lên nhìn chằm chằm vào mắt hắn hỏi: “Đây là cái gì?”
Lãnh Mạc Tà nhìn thấy nàng không có sao, cục đá trong lòng hắn rơi xuống đất. Sắc mặt hắn trắng bệch như tờ giấy tươi cười: “Nàng không có việc gì thì tốt!”
Dứt lời, cả người hắn ngã vào nàng.
Kim Đản Đản duỗi tay đỡ hắn, thấy rõ trên lưng hắn máu thịt trộn lẫn một mảnh, nhìn rất đáng sợ, đang chảy nước màu lam ra bên ngoài.
Có lẽ, máu của quỷ là màu lam đi!
Hắn bị trọng thương rất nặng, chính mình lại không chút lo lắng, mà lại hỏi nàng có bị thương hay không?
Trong mắt Kim Đản Đản lập tức trào ra giọt nước trong suốt, nhiễm ướt lông mi. Rốt cuộc lông mi không chịu nổi trọng lượng đó, nước mắt rơi xuống, nhỏ giọt ở trên miệng vết thương của Lãnh Mạc Tà.
Nàng nhìn thấy màu da của hắn chậm rãi biến xám, hoảng loạn lay hắn: “Lãnh Mạc Tà, ngươi không thể xảy ra chuyện, cố gắng chống đỡ cho ta!”
Nhưng mà hắn không có đáp lại nàng, không có ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái.
Kim Đản Đản liều mạng truyền linh lực lên miệng vết thương của hắn, nhưng mà lại bất lực trở về, không có chút tác dụng gì.
Máu màu lam nửa trong suốt đang không ngừng chảy, mà hình bóng hắn xám xịt sắp trong suốt.
Nàng đã không còn linh lực có thể truyền cho hắn. Nàng ôm chặt hắn, hận không thể nhập hắn vào trong thân thể.
Nàng khóc rống lên: “Đừng rời khỏi ta, không cần đi, Lãnh Mạc Tà, xin ngươi đừng đi!”
Hắn chính là quỷ hồn, nếu hắn tiêu tán, nàng biết đi chỗ nào tìm hắn chứ?
Kim Đản Đản hoảng loạn nên nàng hoàn toàn đã quên là ở trong một cái vị diện, cho dù người yêu nàng chết đi thì tới cái vị diện sau họ sẽ đoàn tụ.
Nàng cứ ôm chặt hắn như vậy, ở nơi không có mặt trời và không có ánh trăng, không có người khác, chỉ có nàng và hắn.
Cảm giác được người trong lòng ngực, lực lượng của hắn chậm rãi tiêu tan. Nàng bất đắc dĩ, đau lòng, sợ hãi, lo lắng cỡ nào, nhưng mà chuyện nàng có thể làm chỉ là khóc thút thít và hối hận.
Cách đó không xa, Bạch Thu Diệc mặc một thân bạch y nhìn sư muội thương tâm. Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, tóm lại nàng vẫn đi.
Hắn đi tới từng bước một, Kim Đản Đản chẳng quan tâm gì cả. Thế giới của nàng chỉ dư lại người trong lòng ngực, trong mắt nàng là một mảnh yên tĩnh.
Trong tay Bạch Thu Diệc lấy ra một cái hồ lô màu tím tinh xảo, trong miệng niệm chú ngữ. Trong cơ thể Lãnh Mạc Tà hiện lên một tia sáng màu tím, bay vào trong hồ lô màu tím.
Mà Kim Đản Đản ôm thân thể hắn biến thành hư vô, chỉ còn lại quần áo màu đen.
Bạch Thu Diệc lắc lắc hồ lô trong tay, nhẹ nhàng vung lên liền biến mất ở trong tay.
Hắn vỗ nhẹ bả vai Kim Đản Đản trấn an: “Sư muội, nếu hắn còn sống, nhất định không muốn nhìn thấy ngươi thế này!”
“Nhưng hắn đã không còn nữa!” Nàng không có ngẩng đầu nhìn, vẫn cứ ôm chặt quần áo trong tay, đặt lên chóp mũi ngửi, nơi đó còn lưu lại mùi hương của hắn.
“Sư huynh sẽ tận lực đi cứu hắn!” Bạch Thu Diệc đỡ nàng lên.
Kim Đản Đản giống như cái xác không có linh hồn, trong mắt là một mảnh yên tĩnh. Nàng cũng không nhìn tới cái gì, toàn bộ thế giới đều là màu xám.
Hệ thống quân thở dài 【 hỏi thế gian, tình là gì, tiếp theo là câu gì? 】
Nhìn thấy ký chủ mất hồn mất vía như vậy, nó thiệt tình không rõ cảm tình của con người. Thật là quá phức tạp, cả ngày muốn chết muốn sống.
Tình cảm không thể ăn, không có tích phân, không thể thăng cấp, có cái gì tốt chứ?
Nó khuyên thật nhiều nhưng ký chủ đều không để ý tới nó. Hệ thống quân xoay cái đầu nhỏ 360°, cuối cùng tổng kết: Ký chủ tám phần là làm nhiệm vụ quá nhiều, bị ngốc.
Xem ra sau khi nàng trở về nên để nàng nghỉ ngơi cho tốt.