Nàng thấp giọng nói: “Không Không, đừng làm phiền người ta!”
Ngộ Không nhíu mày khó hiểu nhìn nàng.
Kim Đản Đản ho khan: “Khụ khụ, chúng ta ở cách đó không xa nghỉ ngơi một lát, đợi người ta làm việc xong rồi lại đi qua!”
Thật ra là do lỗ tai nàng ngứa, rất muốn nghe xong!
Kim Đản Đản xuống ngựa, tìm một khối đá lớn sạch sẽ rồi ngồi xuống. Đôi tay nàng đặt ở phía sau, sống lưng thẳng tắp, làm ra bộ dáng chính nhân quân tử.
Đôi mắt nàng chờ mong nhìn nơi phát ra âm thanh, lỗ tai dựng thẳng chỉ lo bỏ lỡ cái gì.
Nàng còn thỉnh thoảng nuốt nước bọt, sau đó đáng khinh lau lau khóe miệng.
“Ừm ~ nhẹ chút ” Giọng nói ngượng ngùng của nữ tử.
“A ~ đừng như vậy, ca ca ~”
“Muội muội, muội thật đẹp!” Giọng nói trầm thấp của nam nhân.
“A ~ ca ca đừng mà…”
“Roẹt roẹt——” tiếng quần áo bị kéo ra.
Ngay sau đó là một ít động tác, âm thanh và đối thoại không thể miêu tả được.
Hai mắt Kim Đản Đản muốn lồi ra ngoài mà nhìn mấy bụi cỏ đang đung đưa mạnh mẽ ở bên kia, trong đầu đã tưởng tượng ra tình cảnh nóng bỏng bên trong.
Nàng nghe mười mấy phút, trong lúc đang nghe hăng say thì một đầu heo phóng to trước mắt nàng, cái mũi heo kia còn sắp đụng đến nàng.
Kim Đản Đản duỗi tay đẩy đầu heo kia ra, tiếp tục nhìn bụi cỏ đang đong đưa, hai lỗ tai dựng thẳng lên để nghe.
Đầu heo lại sáp lại gần lo lắng nói: “Sư phụ, sao mũi người lại chảy máu rồi?”
Kim Đản Đản giơ tay tùy ý xoa xoa vài cái, thuận miệng trả lời: “Trời nóng quá, có thể là bị cảm nắng rồi!”
Ngộ Không liếc mắt nhìn nàng một cái, hơi nhíu mày. Hắn luôn cảm thấy sư phụ có chút kỳ quái, giống như lúc này cảm giác nàng rất hưng phấn.
Kim Đản Đản cảm giác được một ánh mắt nhìn nàng, nàng đưa mắt về phía đó.
Nhìn thấy Ngộ Không đang nhìn chằm chằm mình thì nàng đột nhiên muốn trêu đùa hắn.
Nàng vẫy tay với hắn: “Không Không, đi đến ngồi bên cạnh vi sư đi!”
Ngộ Không ngoan ngoãn đi về phía nàng.
Kim Đản Đản duỗi tay kéo Ngộ Không ngồi trên tảng đá bên cạnh nàng, nàng ôm lấy cổ hắn, dán vào lỗ tai hắn gian xảo nói: “Con biết bọn họ đang làm gì không?”
Ngộ Không lắc lắc đầu.
Kim Đản Đản cười xấu xa nói: “Bọn họ đang làm vận động giảm béo đó!”
Nàng nhìn Ngộ Không một cái rồi tiếp tục nói: “Ngộ Không, gần đây con có chút béo, có thời gian vi sư cũng giúp con dùng phương pháp này để giảm béo!”
Ngộ Không ngây thơ gật đầu.
Bát Giới là một tay già đời vừa thấy liền biết sư phụ muốn làm gì, nói khẽ với Sa Tăng: “Đệ xem sư phụ thật tốt, đang dạy đại sư huynh làm sao sinh khỉ con. Sao khi đó sư phụ không dạy ta sinh heo con nhỉ!”
Sa Tăng liếc mắt nhìn hắn ta: “Huynh còn cần phải dạy sao, huynh đã sớm biết rồi!”
Bát Giới trừng mắt nhìn hắn ta: “Tam sư đệ, lão trư ta thật sự rất thuần khiết!”
Sa Tăng: “Ta nhổ!”
Bát Giới và Sa Tăng bắt đầu đánh nhau, động tác hai người càng lúc càng lớn.
Hai huynh muội đang lắc lư cách đó không xa nghe được thì lập tức mặc quần áo đàng hoàng, lên tiếng: “Ai ở đó?”
Ngay sau đó đôi huynh muội kia nhanh chóng đi qua bên này.
Trên đầu bọn họ là một đôi tai chuột, đôi mắt đỏ ngầu, ngoài miệng lộ ra hai cái răng cửa.
Chuột muội muội Lý Trà hít hít mũi: “Tiểu hòa thượng này thơm quá, ca ca, huynh xem có phải là Đường Tăng hay không?”
Chuột ca ca Lý Nhân đánh giá đám người Kim Đản Đản rồi lấy một bức họa từ trong ngực ra so sánh một chút, sau đó vui vẻ nói:
“Là bọn họ, tên hòa thượng này chính là Đường Tăng, chỉ cần ăn thịt hắn là có thể trường sinh bất lão trẻ mãi không già!”
Lý Nhân nhìn về phía muội muội Lý Trà, hai mắt nàng ta hiện lên vẻ si mê nhìn tiểu hòa thượng kia.