Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu

Chương 309: Ngộ Không, ta muốn sinh khỉ con cho chàng (17)




Lão đạo lười để ý đến nàng, kéo bọn họ dẹp đường hồi phủ.

Kim Đản Đản bị kéo lê trên mặt đất cực kỳ đau, nàng bất mãn nói: “Này! Lão đạo thối, ta da mịn thịt mềm như vậy, ngươi kéo hỏng rồi vị không ngon đâu!”

Lão đạo dừng lại: “Nói có chút đạo lý, bần đạo đi tìm xe đẩy các ngươi.”

Kim Đản Đản: “Đi đi, ta ở đây chờ ngươi!”

Lão đạo nghi hoặc liếc nhìn nàng. Kim Đản Đản mặc ông ta đánh giá, thầm nghĩ ông ta mau đi đi, để cho bọn họ còn thuận tiện chạy trốn.

Sau đó, có lẽ là vì biểu hiện của nàng quá mức hưng phấn, lão đạo liền cột tất cả tay chân bọn họ lại.

Trước khi đi, ông ta còn có chút không yên tâm, lại cột vào trên cây.

Kim Đản Đản: Mẹ nó, sự tin tưởng giữa người với người đâu rồi?

Làm xong tất cả những việc này, lão đạo phủi tay, nhanh chóng rời đi.

Bát Giới khóc lóc: “Sư phụ, phải làm sao bây giờ. Lão Trư con là một con lợn đã tu luyện năm trăm năm, tên lão đạo này nhất định rất thích ăn thịt heo.”

“Ngày nào cũng bị sư phụ la hét muốn ăn thịt lợn nướng, kết quả sư phụ không ăn được, ngược lại bị tên lão đạo kia ăn. Sớm biết như thế, còn không bằng Lão Trư con cắt mấy miếng thịt cho sư phụ nếm thử trước!”

Kim Đản Đản cũng không có tâm tư nói với hắn những chuyện này: “Đồ con lợn, còn không mau nghĩ biện pháp cởi bỏ dây thừng, chờ lão đạo trở lại con còn trốn được sao?”

Bát Giới nước mắt nước mũi tèm lem giãy giụa một phen, thế nhưng cố hơn nửa ngày vẫn không cởi bỏ được.



Kim Đản Đản nhìn bộ dáng con lợn mập mạp kia của hắn. Khi hắn giãy giụa để cởi bỏ dây thừng, nàng như nhìn thấy một cục thịt đang ngọ nguậy, quả thực không nỡ nhìn thẳng.

Nàng ký thác hy vọng vào Ngộ Không: “Không Không, con còn không mau biến bảy mươi hai phép thần thông, cứu sư phụ ra đi?”

Ngộ Không: “Sư phụ, con không ăn chuối không biến được…”

“Quạt —— Quạt——”

Kim Đản Đản cảm giác như có một đám quạ đen bay qua đầu.

Nhìn xem Ngộ Không trong Tây Du Ký lợi hại cỡ nào, người ta nói biến liền biến. Mà Ngộ Không của nàng thì sao, còn phải ăn chuối mới có thể biến được.

Ôi trời ơi ~ Chuyện này không phải là đang chơi xấu hòa thượng nàng sao?

Bát Giới và Sa Tăng chắc chắn còn không mạnh bằng Ngộ Không, Kim Đản Đản cũng lười hỏi.

Cảm thấy cầu người không bằng cầu mình, nàng cố sức giãy giụa.

Khuôn mặt nhỏ nghẹn đến đỏ bừng, dùng sức của chín trâu hai hổ, cuối cùng cũng sắp cởi bỏ được dây thừng.

Ngay sau đó ——

Trước mắt nàng là lão đạo mũi trâu, không biết ông ta đã đi tới trước mặt từ khi nào. Ông ta nham hiểm cười, chưởng một phát vào cổ Kim Đản Đản, nàng vừa trừng mắt liền hôn mê bất tỉnh.



Lão đạo để bọn họ lên xe, đẩy về phía trước.

……

Kim Đản Đản bị nóng mà tỉnh, nàng cảm giác mình bị nóng như sắp bốc khói.

Sa Tăng nói với Ngộ Không: “Đại sư huynh, huynh nói xem có phải sư phụ ngủ rồi hay không?”

Bát Giới xen mồm vào: “Ta thấy sư phụ lớn lên trắng trắng mềm mềm, không chừng là bị hấp chín rồi, tiếp theo có lẽ chính là Lão Trư ta!”

Giọng điệu của hắn có chút mất mát: “Không biết thịt lợn hấp ăn có ngon không, đáng tiếc mình không nếm được, lại để cho người khác ăn!”

Hai người bị Ngộ Không tách ra, hắn nhíu mày lại: “Cả hai đều câm miệng hết cho ta, sư phụ sẽ không dễ dàng chết như vậy!”

Bát Giới lẩm bẩm: “Hầu ca, cả nửa ngày rồi sư phụ đều không nói lời nào, nhất định là đã sớm đi rồi. Huynh chấp nhận sự thật đi!”

“Ách xì —— Ách xì ——” Kim Đản Đản liên tục hắt xì mấy cái liên tiếp.

Nàng nghiến răng nghiến lợi quát: “Bát Giới, con đây là đang trù vi sư chết hả!”

Bát Giới vui đến phát khóc: “Thật tốt quá sư phụ, người không có chết!”

Trong lòng Kim Đản Đản bớt giận hơn chút, đang chuẩn bị an ủi hắn vài câu.

Liền nghe Bát Giới nói tiếp: “Vừa rồi Lão Trư con còn nghĩ một hồi, lỡ như lát nữa sư phụ bị lạc đường đến địa ngục thì phải làm sao đây?”