Ngộ Không cân nhắc một hồi, cau mày nghĩ: Nếu miệng bị cắn mất một miếng thì trông sẽ rất xấu xí.
Hắn kéo tay áo lên, đưa cánh tay của mình đến bên môi Kim Đản Đản.
Kim Đản Đản nhìn cánh tay có vài sợi lông khỉ, chớp chớp mắt: “Con đang làm gì vậy?”
Ngộ Không nghiêm túc nói: “Sư phụ, người ăn cánh tay của con đi, nhiều thịt lắm, lấy tay áo che lại là được!”
Kim Đản Đản: ⊙_⊙ Giỏi lắm, con khỉ của ta…
Thấy con khỉ này đơn thuần như vậy, trong lòng Kim Đản Đản cảm thấy ưu thương, thực sự lo rằng hắn sẽ bị yêu tinh lừa ăn mất!
Nàng đẩy cánh tay hắn ra, cúi người hôn lên môi hắn.
Đôi môi mềm mại của nàng chạm vào, cảm giác tốt đẹp lan tỏa từ đó.
Ngộ Không cảm thấy trong người hắn có một luồng khí nóng xông thẳng lên đầu, như thể tất cả máu đều dồn hết lên mặt, khiến mặt hắn như bị hấp chín, đỏ bừng như sắp nhỏ máu đến nơi.
Ngộ Không sững sờ một lúc, sự đụng chạm kỳ lạ này khiến hắn muốn trốn tránh theo bản năng. Hắn hơi vùng vẫy, cố gắng tránh khỏi sự đụng chạm này.
Kim Đản Đản vươn tay giữ mặt hắn, không cho hắn tránh. Nhân lúc hắn còn đang ngây ngốc, đầu lưỡi nàng dò xét đi vào.
“Hừ…” Ban đầu Ngộ Không còn giãy dụa, nhìn rõ người trước mặt là sư phụ đã ở bên hắn thời gian dài, sẽ không hại hắn thì mới thả lỏng.
Sự đụng chạm này cũng khiến hắn cảm thấy rất thoải mái, vì vậy dưới sự hướng dẫn của Kim Đản Đản, hắn đáp trả lại.
Nhiệt độ trong phòng nhanh chóng tăng lên, cả hai người đều cảm thấy rất nóng.
Hai người kéo dài khoảng cách, thở gấp.
Ánh mắt Ngộ Không mê mang nhìn Kim Đản Đản, đầu óc choáng váng…
Sư phụ không phải đang ăn thịt hắn, mà là đang hôn hắn sao?
Nhưng cả hai người đều là nam tử, vậy chắc là hắn đang hiểu sai đúng không?
Ngộ Không cảm thấy não của bản thân không còn đủ dùng, lắc lắc đầu.
Kim Đản Đản vuốt mái tóc vàng của hắn. Đầu ngón tay luồn vào trong tóc, khóe miệng cong lên một vòng cung quyến rũ, giọng nói đầy mị hoặc: “Không Không, chúng ta chơi vài trò vui nhé?”
Ngộ Không: Tại sao hắn lại cảm thấy ánh mắt của sư phụ rất đáng sợ, như muốn ăn thịt hắn luôn vậy!
Hắn từ chối: “Sư phụ, ngủ thôi!”
Kim Đản Đản: “Sư phụ không ngủ được, tập thể dục chút nào!”
Trải qua mười kiếp nạn nữa là có thể lấy được chân kinh rồi, nàng bắt buộc phải sinh khỉ con để tích điểm!
Huống hồ đây còn là người tình của bản thân. Hắn đáng yêu như vậy, làm chuyện đó cũng không sao.
Ngộ Không chết lặng nhìn sư phụ của mình, tại sao sư phụ lại thích ở trên người hắn chứ? Hắn cứ cảm thấy tư thế này rất kì lạ.
Trực giác nói với Ngộ Không rằng đó chắc chắn không phải là chuyện tốt, hắn lắc đầu.
Kim Đản Đản tức giận nghiến răng, tiếp tục dụ dỗ: “Không Không, nơi đây chỉ có mỗi mình con là khỉ, như vậy quá cô quạnh. Vi sư giúp con tạo thêm một con khác được không!”
Ngộ Không vừa nghĩ đến việc có thêm đồng loại, mặt mày mong đợi đáp lại: “Được!”
Kim Đản Đản cố tình nhắm vào sở thích của hắn: “Nhưng chuyện này cần có sự hợp tác của con!”
“Ừm!” Ngộ Không gật đầu.
Kim Đản Đản: cảm thấy bản thân thật xấu xa, giống như một tên lưu manh đang lừa dối bé loli ngây thơ vậy.
Mặc kệ, dù sao hắn cũng không bị lỗ.
Nàng nhìn thân thể nhỏ bé của mình, mười lăm tuổi, đã có kinh nguyệt, chắc là có thể làm chuyện đó rồi. Ở thời cổ đại mười lăm tuổi đã có hài tử rồi!
Lúc này đầu óc nàng chứa đầy ý nghĩ bậy bạ, nhìn Ngộ Không đang không biết gì. Nàng nuốt nước bọt, sau đó bắt đầu cởi quần áo của hắn.
Bàn tay nàng lướt qua ấn ký hoa bỉ ngạn trước ngực hắn, hôn lên…
Ngộ Không cứ cảm thấy trong lòng hơi ngứa ngáy, trong tiềm thức cảm thấy làm như vậy không đúng, nhưng lại không nói rõ được là sai ở chỗ nào.
Khi bàn tay của Kim Đản Đản vươn về phía lưng quần hắn, Ngộ Không lập tức ngăn lại: “Sư phụ, người không thể làm như vậy…”