Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu

Chương 318: Ngộ Không, ta muốn sinh khỉ con cho chàng (26)




Nhưng mà Ngộ Không cũng chỉ hơi tò mò một chút, trong lòng không hề có suy nghĩ khác.

Kim Đản Đản đành phải ra đòn sát thủ.

Để Sa Tăng và Bát Giới ở lại khách điếm, mà nàng mang theo Ngộ Không cải trang đến một thanh lâu nổi danh trong thành.

Các cô nương bên trong dáng dấp đều rất xinh đẹp, giọng nói thì càng câu hồn: “Ôi ~ vị gia này, mời vào bên trong!”

Kim Đản Đản vuốt hai cái ria mép, cùng Ngộ Không một trước một sau đi vào.

Nàng đập ngân phiếu ( cướp đoạt từ chỗ yêu tinh ) lên trên bàn: “Cho gia một phòng loại thường!”

Trong lòng tú bà khinh thường, lại là một tên nghèo kiết xác, nhưng trên mặt vẫn tươi cười nghênh đón: “Hai vị đại gia, nếu không thiếp gọi mấy cô nương cho hai ngài nhé?”

Kim Đản Đản phất tay: “Không cần, chúng ta còn có chuyện cần bàn bạc!”

Tú bà thức thời lui xuống, nhưng ánh mắt bà ta hồ nghi đánh giá hai người. Không phải hai vị này có ham mê kỳ lạ gì chứ nhỉ?

Kim Đản Đản và Ngộ Không đi vào phòng, rượu và thức ăn được đưa lên, nàng tùy ý ăn.

Ánh mắt nàng liếc nhìn Ngộ Không. Hắn đang nhìn khắp nơi, mày hơi nhíu, hiển nhiên không thích loại địa phương này.

“A ~~” cách vách truyền đến một tiếng kêu rên của nữ tử.



Kim Đản Đản chọn nơi này có cách âm không tốt, có thể nghe được âm thanh từ các phòng xung quanh.

Nàng trực tiếp dịch ghế dựa đến bên bức tường, để nghe càng rõ ràng hơn.

Nàng quay lại vẫy tay với Ngộ Không: “Không Không, con đến đây nghe một chút đi!”

Ngộ Không ngoan ngoãn đi qua, ngồi xuống bên cạnh Kim Đản Đản.

Nàng làm mẫu: “Không Không, thế này nghe rõ hơn đấy.”

Ngộ Không ngây ngốc làm theo, hắn nghe được cuộc đối thoại bên trong: “A ~ công tử, ngài nhẹ một chút ~”

Không biết vì sao, nghe âm thanh này, hắn cảm thấy trong người nóng lên, trên mặt hắn bắt đầu đỏ bừng giống như tôm luộc.

Ngộ Không chớp mắt: “Sư phụ, bọn họ đang làm cái gì vậy?”

Khóe miệng Kim Đản Đản hơi cong lên, mang theo một nụ cười xấu xa, dán vào lỗ tai Ngộ Không thổi một hơi: “Bọn họ đang chế tạo trẻ con!”

Ngộ Không theo bản năng tránh đi Kim Đản Đản, chỉ cảm thấy lúc nàng đụng vào làm trái tim hắn đập thình thịch. Hắn cảm thấy rất kỳ lạ.

Kim Đản Đản liếc mắt nhìn hắn, khóe miệng nàng trước sau vẫn mang theo nụ cười xấu xa, giống như một con hồ ly giảo hoạt.

“Không Không, lấy sách mà vi sư mua cho con ra nhìn xem, con đang rảnh thì nên học tập cho tốt!”

Ngộ Không nghe lời lấy sách ra, nghiêm túc nhìn.



Kim Đản Đản nghiêm trang hỏi: “Con có hiểu hành động trong tờ giấy này không?”

Ngộ Không dời ánh mắt từ sách vở lên nhìn vào mắt của Kim Đản Đản: “Sư phụ, con biết, nhưng trong sách vẽ hai người, con chỉ có một mình nên không thể luyện tập được!”

Kim Đản Đản ho khan, sắc mặt ửng đỏ, nàng làm bộ làm tịch thở dài: “Haizzz ~ ai kêu vi sư là sư phụ của con chứ, vi sư đành phải giúp con luyện tập vậy!”

Kim Đản Đản dán bùa cách âm lên tường xung quanh, trên cửa cũng hạ cấm chế.

Nàng lôi kéo Ngộ Không đi đến giường, bộ dáng giả bộ quên mình vì người khác nói: “Đến đây đi, Không Không, vi sư luyện tập với con.”

Vì thế, hai người bắt đầu hôn môi…

Nửa khắc sau, Kim Đản Đản bị hắn hôn môi làm nhiệt độ cơ thể nhanh chóng tăng lên, quần áo của hai người rơi rụng lả tả.

Nàng đã trải qua nhiều ngày điều dưỡng, ngực phẳng ngày xưa hiện giờ đồi núi cũng đã nổi lên một chút!

Kim Đản Đản nghĩ hắn muốn bắt đầu rồi, nhưng ——

Hắn lại nhìn tập tranh trong tay: “Sư phụ, ngài xem dùng tư thế nào thì tốt nhất?”

Sắc mặt Kim Đản Đản ửng đỏ: “Chỉ cần con thích là được!”

Ngộ Không kéo Kim Đản Đản lên, nghiêm túc thảo luận.