Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu

Chương 325: Miêu thiếu nữ tìm chồng (3)




Đặc điểm: Cực kì ngại tiếp xúc xã hội!

Sở thích: Trò chơi, thế giới giả tưởng 2d người lớn.

Lý tưởng: Có một người bạn gái hoàn hảo như Tinh Thụy La (nhân vật trong hoạt hình người lớn)

Một ngày ba bữa của anh không phải là đồ gọi bên ngoài thì cũng là đồ ăn vặt, không có việc gì thì lại sàm sỡ mèo.

Lúc trước anh rất thích Tinh Thụy La liếm tay mình, nhưng bây giờ chuyện này lại trở thành cách phát tiết ấy ấy.

Buổi tối lúc đi ngủ, cuối cùng anh cũng buông chiếc gối ôm thân yêu của mình, đổi sang ôm Kim Đản Đản.

Tất nhiên, trước khi đi ngủ phải sàm sỡ mèo!

Kim Đản Đản bị anh sàm sỡ lè đầu lưỡi muốn nôn, cảm giác như mình có thai rồi.

Cô nằm trên người anh, ngủ thiếp đi…



Ngày hôm sau.

Cảm thấy cơ thể mình to lên, cô nằm trên người anh, vòng tay qua cổ anh, phả hơi thở vào mặt anh.

Đơn Duy Mạc tỉnh dậy, trong lòng có xúc cảm mềm mại, cô gái trước mặt cực kỳ cực kỳ dễ thương. Cô có mái tóc bạch kim giống với Tinh Thụy La, tai mèo xù xù, còn có cả đuôi mèo.



“Meo meo…” Kim Đản Đản dụi dụi mắt, mặt mày sững sờ nhìn tay của bản thân.

Cô ngồi dậy, kích động nhìn thân thể của bản thân, thật là nóng bỏng, dáng người của cô chưa bao giờ nóng bỏng như vậy.

Cô vui mừng mở miệng cười, một nụ cười ngọt ngào.

Đột nhiên, cơ thể cô đông cứng lại.

Cô đang ngồi trên người Đơn Duy Mạc, anh đang nhìn cô chăm chú, dưới mũi có một dòng máu chảy ra.

Lúc này Kim Đản Đản mới nhận ra trên người cô không mặc gì cả. Cô vội lấy tay che ngực, nhìn anh chằm chằm: “Meo meo… lưu manh!”

Vừa mở miệng, cô liền bị giọng nói của chính mình dọa sợ, giọng nói này hay quá, vừa quyến rũ vừa dịu dàng như nước suối.

Đơn Duy Mạc chuyển tầm mắt xuống dưới. Kim Đản Đản nhìn theo ánh mắt của anh, mặt lập tức đỏ như con tôm bị nấu chín, nãy giờ che cũng như không che.

Đột nhiên cô bị Đơn Duy Mạc kéo vào lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đập vào ngực anh, cô hơi sững sờ: “Meo meo meo… chủ nhân, người đừng lộn xộn!”

Kim Đản Đản: Mẹ nó!

Giọng nói nhỏ nhẹ dễ thương này thế mà lại là giọng của bản thân, mở miệng ra là sẽ vô thức kêu meo meo, đúng là điên rồi!

Đơn Duy Mạc ôm chặt lấy cô, xoa xoa mái tóc màu bạch kim của cô: “Tinh Thụy La, anh biết em sẽ biến thành người mà, bây giờ em là của anh!”

Kim Đản Đản đẩy anh ra: “Meo meo… chủ nhân, người mau buông meo meo ra…, meo meo meo còn chưa mặc quần áo nữa!”



A a a! Không chịu nổi nữa, thật sự muốn giết quách bản thân đi cho rồi!

Đơn Duy Mạc buông Kim Đản Đản ra, vành tai ửng đỏ, hơi xấu hổ. Anh ho nhẹ một tiếng, đưa một bộ đồ ngủ lớn cho cô.

Kim Đản Đản đang mặc một bộ đồ ngủ Doremon ngoại cỡ, tay áo thật dài, ống quần xắn lên.

Trong lòng Kim Đản Đản kêu gào: “Meo… hệ thống quân, em cút về đây cho chị!”

Hệ thống quân [Ký chủ, sao vậy?]

Trán Kim Đản Đản nổi gân xanh: “Tại sao chị không thể kiểm soát được lời nói của mình?”

Hệ thống quân vô cùng bình tĩnh [Ký chủ, bởi vì bản thể của chị ở vị diện này là một con mèo, chuyện này rất bình thường!]

Kim Đản Đản: “Bình thường cái đầu em, chị muốn đổi thân thể, đổi thân thể! Đổi thân thể!”

“Đing… đing…” Hình bóng của hệ thống quân mờ dần, bắt đầu biến mất!

Kim Đản Đản tức giận đến mức thực sự muốn giơ móng vuốt lên cào chết nó.

Cô buồn bực nhìn bộ đồ ngủ Doremon, nghiến răng nghiến lợi hét lên: “Meo… meo meo, mình muốn đi mua quần áo!”

Kim Đản Đản: Thật muốn mất trí nhớ, cô không thể chấp nhận nổi sự khiếm khuyết này của bản thân!

Đơn Duy Mạc cảm thấy thú cưng của mình đang không được vui vẻ cho lắm, lập tức mở một gói cá khô.