“Chỉ biết mỗi việc trốn trong nhà xem mấy Anime ướt át, xấu xa!” Kim Đản Đản tiếp tục dùng phép khích tướng.
“Hình như cô mèo nhà chúng ta cũng thích xem mà nhỉ!” Không biết Đơn Duy Mạc đi đến bên cạnh Kim Đản Đản từ lúc nào, dán vào lỗ tai của cô để nói chuyện, hơi nóng phả lên trên đó.
Cơ thể nhỏ bé của Kim Đản Đản run rẩy, lui về phía sau: “Chủ nhân, anh cách xa em ra một chút!”
Đơn Duy Mạc không lùi mà tiến tới, cơ thể sát lại gần, khóe mắt cười vô lại: “Sao vậy? Chẳng phải lúc trước khi em còn là mèo rất thích đến gần anh như thế này sao?”
Kim Đản Đản bị anh ép quá gần, cơ thể lúc lùi lại không cẩn thận ngã lên ghế sa lon.
Đơn Duy Mạc rướn người lên, hai tay đặt hai bên người cô, tạo thành một không gian độc lập nho nhỏ giam giữ cô lại.
Kim Đản Đản nhìn mỹ nam với đôi mắt xanh thẳm trước mặt, nuốt nước miếng một cái: “Chủ nhân, có phải anh phát tình rồi đúng không hả?”
“Đúng vậy!” Đơn Duy Mạc trả lời lại.
Khuôn mặt nhỏ của Kim Đản Đản tối sầm: Mẹ nó chứ, trả lời như này bảo cô tiếp kiểu gì?
“Em có cho không?” Đuôi lông mày của Đơn Duy Mạc chau lại.
Kim Đản Đản đánh bạo nói tục một câu: “Cho cái em gái anh!”
“Được lắm!” Khóe miệng Đơn Duy Mạc lộ ra ý cười gian xảo, giống như một con hồ ly chín đuôi.
Kim Đản Đản hơi nhăn mày: Đây là câu trả lời kiểu gì vậy? Bé cưng không hiểu.
Ngay sau đó, anh cúi người hôn lên môi cô.
Hô hấp trong miệng cô bị anh cưới đi, môi răng khăng khít, chỉ có thể dựa vào anh bị hút mất không khí.
Kim Đản Đản thở hơi khó nhọc, nghe thấy tiếng hít thở của mình càng lúc càng lớn, cô xấu hổ đến mức đỏ bừng mặt.
Nút áo bị anh mở ra. Lúc này, đầu ngón tay của anh đang châm lửa khắp nơi trên người cô, coi người cô như cảnh đẹp để thăm dò.
“Ưm… Không thể!”
Kim Đản Đản giãy giụa, bên trong đôi mắt tràn ra từng chút từng chút sương mù.
Động tác của Đơn Duy Mạc dừng lại, buông đôi môi của cô ra, gằn từng chữ: “Tinh Thụy La, từ ngày em trần trụi xuất hiện trước mặt anh, anh nên phụ trách với em!”
Kim Đản Đản gấp gáp thở phì phò: Meo… meo meo không muốn anh phụ trách!”
Cũng chẳng biết anh có phải là Tiểu Mạch Tử không, sao có thể như thế này?
Đơn Duy Mạc lấy một lọn tóc của Kim Đản Đản lên, quấn quanh đầu ngón tay rồi vuốt ve, mỗi câu mỗi chữ đều đầy vẻ quyến rũ: “Tinh Thụy La, bây giờ em đã là người, nếu cơ thể bị người khác phái nhìn thấy thì phải chịu trách nhiệm!”
Kim Đản Đản: Đại xanh rau má, còn có cách nói này à? Mình đây cũng không phải là lần đầu làm người.
“Chủ nhân, anh đừng lừa em, em không ngốc nhé!” Cô hơi dùng sức để đẩy anh, ra hiệu cho anh đứng dậy.
Nhưng cô có làm gì thì cơ thể Đơn Duy Mạc cũng không động đậy mà còn ép cô chặt hơn.
“Tinh Thụy La, chủ nhân anh dạy cho em cách làm người, cách sinh mèo con như thế nào có được không hả?”
Kim Đản Đản nhìn nụ cười như đang có chín cái đuôi hồ ly vểnh lên phía sau của anh, cô bị dọa cho co rúm cả người: “Meo meo không muốn!”
“Bây giờ em 17 tuổi, đã là một con mèo già. Chẳng lẽ em định làm một con mèo cô đơn suốt quãng đời còn lại sao?” Đơn Duy Mạc tiếp tục dụ dỗ.
Khóe miệng Kim Đản Đản co giật: “Dựa theo cách nói của con người thì em vẫn là nụ hoa đúng không ạ?”
Đơn Duy Mạc: Đột nhiên anh nhận ra con mèo này không dễ lừa dối nữa nhỉ?
“Chẳng lẽ em không tò mò về mấy tư thế trong Anime ướt át kia sao? Không muốn nếm đồ lạ à?” Mèo nào cũng tò mò, cái này nhất định dụ được.
Kim Đản Đản duỗi tay đẩy anh ra: “Meo meo không tò mò, không tò mò, không tò mò một tí nào cả!”
Khóe miệng Đơn Duy Mạc hơi nâng lên: “Nói như vậy là em đồng ý à?”
Kim Đản Đản mờ mịt: (⊙o⊙) Cái gì vậy?
“Em nói không muốn thì chính là muốn!” Đơn Duy Mạc nở nụ cười xấu xa, ánh mắt sáng lên mấy phần.