Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu

Chương 365: Sát thủ tuyệt tình, lang quân si tình (17)




Viêm Dục bị hắn nói làm cho không trả lời được, hắn mấp máy môi, không biết nói cái gì?

Viêm Nghị lại gần Kim Đản Đản, ánh mắt dịu dàng hơn rất nhiều: “Tâm Nhi, nàng xem đi. Đây là con của chúng ta, chúng ta mới chân chính là người một nhà.”

Ý ngoài lời: Viêm Dục là kẻ dư thừa.

Viêm Dục nhìn bọn họ liền có cảm giác cô đơn.

Bởi vì Tâm Nhi đã không còn trong sạch. Hắn cầu hôn nhiều lần đều bị nàng cự tuyệt, nàng lại bất đắc dĩ sinh hạ hài tử của hoàng huynh.

Bây giờ nhìn bọn họ, hắn thực sự cảm giác mình là người dư thừa.

Hệ thống quân nhìn thấy ký chủ còn muốn tiếp tục phản kháng, liền vội vàng nhắc nhở: “Kí chủ, cứ đáp ứng hắn trước, rồi lại tìm cơ hội giết hắn!”

Kim Đản Đản cụp mắt xuống, che khuất hận ý dưới đáy mắt. Khi nàng ngước mắt lên nhìn hài tử trong ngực Viêm Nghị, trong mắt nàng là một mảnh mê mang, chần chừ không đưa ra được quyết định.

Trong lòng Viêm Nghị vui vẻ, hắn đã biết lời nói của mình sắp làm nàng lung lay.

Hắn lại nói thêm: “Tâm Nhi, bây giờ nàng cũng đã là người của ta rồi, lại có cả con của chúng ta. Nàng vẫn nên trở về cùng ta đi, ta nhất định sẽ đối xử với nàng thật tốt!”

Viêm Dục giữ chặt tay nàng, ánh mắt mang theo khẩn cầu: “Tâm Nhi, nàng đừng đi!”

Ánh mắt Kim Đản Đản nhìn hắn hơi có lỗi. Khi nhìn lại Viêm Nghị, nàng dường như đã đưa ra một quyết định rất lớn: “Ta đi theo ngươi!”



Viêm Dục nhìn một nhà ba người bọn họ rời đi. Nàng không hề quay đầu lại, không có bất kì lưu luyến gì với hắn.

Một mình hắn cô đơn đứng ở đó bị gió lạnh thổi qua, khiến cho trái tim của hắn lạnh như sắp kết băng.

Tại sao hắn đối xử với nàng tốt như vậy, luôn tôn trọng ý kiến của nàng, nàng vẫn lựa chọn người đã làm nàng tổn thương biết bao nhiêu lần chứ?

Có phải chỉ cần chiếm hữu được thân thể của nàng, thì có thể có được trái tim nàng.

Trong mắt hắn xẹt qua một tia sáng, bàn tay dưới ống tay áo siết chặt: “Tâm Nhi, sớm hay muộn gì nàng cũng sẽ là của ta!”

Sau khi Kim Đản Đản theo Viêm Nghị trở về, chọn được ngày tốt hai người liền thành hôn. Viêm Nghị phong nàng làm Hoàng hậu, cũng đuổi hết hậu cung giai lệ của mình đi.

Ở trong cung, hắn cho nàng đầy đủ quyền lợi, nhưng vì phòng ngừa nàng trốn đi, đồng thời hắn cũng phái ám vệ canh giữ nàng.

Cho dù ám vệ đã ẩn nấp rất kỹ, vẫn bị Kim Đản Đản nhận ra một chút.

Khóe miệng nàng nở một nụ cười giễu cợt: Viêm Nghị, ngươi vẫn không tin tưởng ta!

Tâm tư đề phòng của nam nhân này thật đúng là mạnh.

Bên tai vang lên khúc quen thuộc kia, là Viêm Dục. Chỉ là nàng cũng không muốn gặp hắn.

Nàng không biết vì sao từ sau khi phát sinh quan hệ với Viêm Nghị, nàng cũng không còn có cảm giác mãnh liệt như trước với Viêm Dục.



Viêm Nghị trực tiếp ngăn cách bọn họ, khiến nàng và Viêm Dục càng cách càng xa.

Nàng vô cùng hổ thẹn với Viêm Dục, cũng không muốn đi gặp hắn!

Viêm Dục đau khổ chờ đợi ở trong rừng cây, nàng lại chậm chạp không tới.

Điều này làm cho lòng của hắn dần lạnh đi, tia sáng trong mắt càng ngày càng tối.

Nàng ngày đêm hoan ái cùng với hoàng huynh, sao hắn có thể chịu đựng điều này được.

……

Ngày nọ.

Kim Đản Đản vừa rửa mặt chải đầu xong chuẩn bị lên giường đi ngủ, đột nhiên nàng cảm thấy thân thể không có sức lực, hôn mê bất tỉnh.

Khi nàng mở mắt ra lần nữa, nàng đã nằm trên giường lớn mềm mại. Viêm Dục đứng ở bên cạnh hơi cúi người, ánh mắt cưng chiều nhìn nàng: “Tâm Nhi, nàng tỉnh rồi sao?”

Kim Đản Đản khẽ nhúc nhích,  nàng nhíu mày: “Viêm Dục, người đã làm gì ta? Tại sao ta lại cảm thấy cả người không có sức lực?”

Viêm Dục nhẹ vuốt tóc nàng, cúi người ôm nàng vào lòng, giọng nói như suối mát truyền đến: “Đây là nhuyễn cốt tán, không có hại gì với thân thể!”

Hắn nhếch môi cười: “Cũng sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta cá nước thân mật. Tâm Nhi, nếu nàng là người của ta, vậy nàng sẽ không để ý nhiều như vậy nữa!”