Ánh mắt Tiểu Nhiễm Nhiễm mê ly, lại có chút say mê trong đó. Một người khác thì hôn thâm tình, khí phách!
Thiên Lưu Hiên tức giận, chưởng phong đánh tới Diệp Tuyệt Vũ.
Diệp Tuyệt Vũ mang theo Kim Đản Đản khẽ di chuyển, tránh đi công kích của hắn.
Đồng thời, môi của hai người cũng tách ra, Kim Đản Đản từ trong trạng thái sắp ngạt thở hồi phục lại tinh thần.
Khuôn mặt nhỏ của nàng tức giận đến đỏ bừng, nàng siết chặt nắm đấm, mạnh mẽ đánh vào người Diệp Tuyệt Vũ.
Mỗi nắm đấm đánh vào người đều vô cùng đau đớn, nhưng Diệp Tuyệt Vũ lại tựa như không chút cảm nhận được, sắc mặt chưa từng thay đổi chút nào.
Hắn cứ mặc nàng đánh như vậy, không tức giận cũng không ngăn cản, ánh mắt cưng chiều nhìn nàng.
Kim Đản Đản cảm thấy đánh tiếp cũng vô dụng, đánh hắn như đánh một kẻ ngốc, không biết kêu đau.
Nhưng mà, cho dù nàng có đánh như thế nào, tay Diệp Tuyệt Vũ vẫn cứ không buông eo nàng ra.
Đuôi lông mày của hắn khẽ nhếch, hiển nhiên tâm trạng của hắn cũng không tệ lắm: “Đánh đủ rồi thì về nhà cùng ta đi!”
Dứt lời, hắn không cho nàng bất kì cơ hội phản kháng nào. Bóng dáng hai người chợt lóe lên, sau đó liền xuất bây giờ chỗ ở của Diệp Tuyệt Vũ.
Hoa Tiểu Tiên chờ ở chỗ này một lúc lâu, rốt cuộc cũng chờ được biểu ca Diệp Tuyệt Vũ trở về. Chỉ là nàng ta lại nhìn thấy hai người đang ôm nhau, hơn nữa môi còn sưng đỏ.
Nàng ta tình cờ nghe thấy bọn thị nữ nói chuyện phiếm, lại lén nhìn những tập tranh đó, làm cho nàng ta hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Nàng ta nhìn thấy Kim Đản Đản liền tức đến đỏ mắt, mắng to: “Ngươi là đồ đê tiện không biết xấu hổ. Nữ nhân, mau buông biểu ca của ta ra!”
Kim Đản Đản trợn tròn mắt: “Muội muội, ngươi mù sao, không thấy là biểu ca bệnh thần kinh của ngươi đang ôm ta sao?”
Lời này khiến cho Hoa Tiểu Tiên không muốn tiếp nhận hiện thực, đồ đê tiện. Nữ nhân này đang khoe khoang sao?
Nhất định là do biểu ca ở một mình lâu rồi, mới có thể nhìn trúng nàng ta, cái gì cũng đều không bằng mình.
Hoa Tiểu Tiên đỏ mắt nhìn Diệp Tuyệt Vũ đầy chờ mong, giọng nói nũng nịu: “Biểu ca ~”
Ánh mắt Diệp Tuyệt Vũ lạnh lùng nhìn nàng ta, hận không thể đâm nàng ta một nhát. Nàng ta thế mà lại dám nói Nhiễm Nhiễm như vậy, rõ ràng Nhiễm Nhiễm đáng yêu như thế, là nữ nhân tốt nhất trên thế gian.
“Cút ——” Giọng nói Diệp Tuyệt Vũ lạnh lùng, ẩn chứa chút tức giận!
Hoa Tiểu Tiên bị hắn dọa cho sợ, nhưng ngay sau đó trong lòng nàng ta liền ấm áp, trái tim ngập tràn vui mừng.
Nàng ta nhìn Kim Đản Đản vênh váo tự đắc nói: “Có nghe thấy không, biểu ca nói ngươi cút, người còn không mau rời khỏi ngực biểu ca đi!”
Kim Đản Đản trừng lớn mắt, lười để ý đến kẻ trí tuệ thiểu năng này!
Diệp Tuyệt Vũ khẽ nhíu mày, nhìn Hoa Tiểu Tiên lặp lại: “Ta nói ngươi cút, sau này đừng đến Tuyệt Hồn Cốc nữa!”
Hoa Tiểu Tiên không dám tin nhìn hắn, nước mắt chảy xuống. Trước kia tuy rằng biểu ca lạnh nhạt, nhưng chưa bao giờ đối xử với nàng như vậy.
“Biểu ca?” Nàng gọi một tiếng, hy vọng là mình nghe lầm!
Nàng vừa kêu lên, nhưng ngay sau đó cả người liền bị xốc bay ra ngoài.
Hoa Tiểu Tiên bị xốc bay ra bên ngoài kết giới cả trăm mét, ngã trên mặt đất hộc ra một ngụm máu tươi.
Những thị nữ và các nam tử do nàng ta dẫn đến vội vàng chạy tới, lo lắng đỡ nàng ta dậy.
“Biểu ca ~” Hoa Tiểu Tiên đưa tay về phía kết giới, nước mắt rơi xuống, sau đó liền hôn mê bất tỉnh.
Vẻ mặt Kim Đản Đản ngưỡng mộ chớp đôi mắt: Động tác này thật ngầu, bảo bảo muốn học, học xong dùng để đá người chơi!
Diệp Tuyệt Vũ cụp mắt nhìn cô gái nhỏ trong lòng đôi mắt lóe sáng nhìn mình, vẻ mặt của hắn có chút ngốc: Ta làm đã làm chuyện gì mà khiến cho Nhiễm Nhiễm ngưỡng mộ như vậy?
Kim Đản Đản nhìn khuôn mặt đẹp trai không tỳ vết đang nhìn nàng, khi nhìn đến đôi môi hơi sưng của hắn, sắc mặt nàng liền biến thành màu đen.