Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu

Chương 395: Thần tôn, xin dừng bước! (28)




Chẳng trách ở thế giới này, hắn lại muốn che giấu mùi hương này, là để không bị nàng tìm thấy.

Dù sao thì kiếp trước nàng đã đối xử tệ với hắn, nên kiếp này hắn hành hạ nàng xây nhà xí, điều này cũng không sao cả!

Thấy nàng im lặng, Diệp Tuyệt Vũ cũng không hiểu tại sao nàng lại biết cơ thể hắn vốn dĩ có mùi thơm như cỏ trúc.

Hắn nghiêm túc nhìn nàng nói: “Nhiễm Nhiễm, nếu như nàng thích loại mùi hương này, vậy thì ta sẵn sàng vì nàng mà chấp nhận loại mùi hương này.”

Kim Đản Đản cắn cánh môi, nàng xúc động đến mức không thể nói nên lời.

Diệp Tuyệt Vũ ôm lấy nàng, ánh mắt sáng rực, trán của hai người họ áp vào nhau: “Bởi vì có nàng ở bên cạnh, cả trái tim ta đều nhảy lên vì vui sướng, cảm giác đau lòng từ lâu đã không còn nữa!”

Kim Đản Đản ngước mắt lên liền nhìn thấy tình yêu trong mắt hắn. Nàng cũng không biết bắt đầu từ khi nào, tên nhà xí biến thái lạnh lùng này lại bắt đầu đối xử khác với nàng.

Hắn cúi đầu tiến lại gần, hơi thở phả vào mặt nàng, trái tim Kim Đản Đản không khỏi có chút hồi hộp. Nàng nắm chặt vạt áo trước ngực hắn.

Lần này, nàng không có bất kỳ phản kháng nào, môi của hai người họ chạm vào nhau, quấn lấy nhau.

Sau khi Thiên Lưu Hiên tắm cho Tiểu Đế Lạc Y xong, thì không thể tìm thấy bọn họ nữa.

Trong lòng hắn đột nhiên nảy ra một dự cảm không lành, trong lòng tràn đầy bất an.



Hắn sử dụng bí thuật để tìm ra vị trí của hai người bọn họ, sau đó liền đuổi đến. Hắn vừa đến đã nhìn thấy cảnh tượng này, khiến cho mặt mày Thiên Lưu Hiên tối sầm lại.

Hắn không nói gì cả, thuận tay cầm lấy Tiểu Đế Lạc Y rồi ném về phía Diệp Tuyệt Vũ.

Môi của hai người họ đang hôn nhau bất đắc dĩ phải tách ra né tránh. Thiên Lưu Hiên hung hăng túm lấy vạt áo trước ngực của Diệp Tuyệt Vũ, chửi bới: “Đường đường là Thần tôn không vướng bụi trần, lại có thể là một kẻ tiểu nhân ra vẻ đứng đắn!”

Diệp Tuyệt Vũ không hề cảm thấy tức giận. Hắn hất tay của Thiên Lưu Hiên ra, trên mặt mở một nụ cười ấm áp như băng tuyết tan: “Ta và Nhiễm Nhiễm là đôi bên đều tình nguyện, bọn ta làm gì thì có liên quan gì đến người?”

Thiên Lưu Hiên nhìn Kim Đản Đản, hy vọng nhận được câu trả lời phủ nhận của nàng.

Tuy nhiên, nàng lại gật đầu đồng ý theo: “Chàng ấy nói không sai, là ta tự nguyện!”

Trong mắt Thiên Lưu Hiên hiện lên sự tổn thương, hắn không dám tin nên hỏi lại một lần nữa: “Tiểu Nhiễm Nhiễm, có phải ngươi bị hắn điều khiển rồi không, hay là ngươi có yếu điểm gì đó mà bị hắn nắm thóp trong tay?”

Kim Đản Đản lắc đầu, có vẻ như phong cách của người bằng hữu có chút không đúng!

Thiên Lưu Hiên cụp mắt xuống, nắm tay siết chặt dưới ống tay áo màu đỏ, cuối cùng cũng buông ra.

“Được rồi, ta hiểu rồi, ta sẽ không làm phiền hai người nữa!” Hắn xoay người rời khỏi suối nước nóng.



Bóng lưng hắn nhìn qua trông thật cô đơn và hiu quạnh.

Kim Đản Đản mở miệng, muốn đuổi theo hắn. Nhưng DiệpTuyệt Vũ đã kéo nàng lại, hắn lắc đầu: “Đừng đi, để hắn yên tĩnh một mình. Một ngày nào đó hắn sẽ nghĩ thoáng ra thôi!”

Kim Đản Đản nhìn hắn đầy nghi ngờ: “Sao vậy?”

Diệp Tuyệt Vũ nhìn vào đôi mắt nhỏ mơ màng của nàng, trong mắt hắn hiện lên vẻ tươi cười: “Chúng ta tiếp tục chuyện vừa mới làm đi!”

Hắn đột nhiên ghé sát vào tai nàng nói nhỏ: “Ta còn chưa sờ lại nàng!”

Khuôn mặt nhỏ của Kim Đản Đản đỏ bừng, nam nhân này thật đúng là xấu xa, cũng chính là cái tên Ngộ Không không cất tiếng ở thế giới trước, hắn cũng trong sáng như vậy.

Mặc dù là người yêu nhưng làm sao mà nàng không biết xấu hổ để hắn sờ vào được.

Diệp Tuyệt Vũ ôm ấp hôn hít Kim Đản Đản, cơ thể nàng càng lúc càng cảm thấy khó chịu. Nhưng nàng không chịu cho hắn làm chuyện đó, thì hắn đành phải bất đắc dĩ buông ra.

Nàng chỉ nhìn thấy Diệp Tuyệt Vũ như một làn gió biến mất khỏi suối nước nóng, Kim Đản Đản bị hôn cho say khướt chớp chớp mắt sững sờ.

Chẳng lẽ là hắn đau bụng, nên vội vã đi nhà xí rồi?

Hắn đi rất vội vàng, có cần phải đưa giấy giúp hắn không đây?