Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu

Chương 409: Nam nữ hoán đổi: Mỹ nhân, đi nào (12)




Chuyện này khiến cho các nàng ấy hận không tìm được một cái lỗ để chui xuống, run run rẩy rẩy rút sách bị giấu trong chăn ra.

Kim Đản Đản nhìn thoáng qua tiêu đề sách, ánh mắt sáng lên. Có tranh lại còn có chữ, khá giống với manga thời hiện đại, nét vẽ nghệ thuật của người xưa cũng không tệ lắm!

Trong lòng của nàng cảm thấy rất vui vẻ, nhưng trên mặt vẫn không có cảm xúc gì.

“Các ngươi dám xem mấy loại sách không trong sáng trong phủ, tịch thu hết!” Kim Đản Đản đàng hoàng đứng đắn nhét sách vào trong ngực.

Nàng nhìn về phía hai cung nữ: “Còn gì nữa không, giao hết tất cả ra đây!”

Hai cung nữ bị nàng dọa cho run rẩy, lập tức đi tìm hết tất cả sách bị giấu đi, cũng có khoảng chừng hơn mười cuốn.

Kim Đản Đản nhét hết toàn bộ vào trong túi mình.

Thấy nàng vẫn đứng im tại chỗ, hai cung nữ bị dọa run lẩy bẩy: “Vương gia tha tội. Không còn, thật sự không còn. Chúng nô tỳ lần sau không dám nữa!”

“Nói, mua thứ sách này ở chỗ nào?” Nàng nghiêm nghị hỏi lại.

Mấy cung nữ không muốn bán đứng bạn bè, có hơi do dự, sắc mặt Kim Đản Đản lạnh lẽo: “Nếu như không thành thật khai báo, hậu quả thế nào các ngươi cứ tự mình gánh lấy!”

Hai cung nữ cảnh giác nhìn nàng, đấu tranh tâm lý một lúc, cuối cùng vẫn khai ra.



“Là… là do công công Tiểu Mộc Tử đem từ bên ngoài về rồi bán cho chúng ta!”

Kim Đản Đản: (⊙v⊙)

Không nghĩ rằng thứ sách nàng tìm khắp nơi cũng chẳng thấy, vậy mà bên cạnh người lại nuôi một tên bán loại sách vàng như thế này!

Nàng phất tay áo nhanh chóng rời đi, dưới chân như thể sinh ra gió.

Hai tiểu cung nữ quỳ sau lưng thấy Vương gia cuối cùng cũng rời đi, bị doạ sợ tới mức ngồi thần người ở trên mặt đất.

Hai người mang tâm lý cầu nguyện cho Vương gia phạt công công Tiểu Mộc Tử nhẹ nhàng một chút, tuyệt đối đừng để cho công công Tiểu Mộc Tử biết được là các nàng đã bán đứng hắn.

Tiểu Mộc Tử đứng ở trong phòng ngủ để chờ Vương gia nhà mình. Khi tắm, Vương gia không thích có người hầu hạ bên cạnh cũng không thích có người đứng ở bên ngoài chờ.

Thế nên hắn ta mới chờ bên ngoài phòng ngủ. Nghe nói hôm nay Vương gia lại mặt mo ở chỗ Lãnh mỹ nhân kia, trong lòng Tiểu Mộc Tử rất tức giận.

Vương gia ưu tú như vậy mà nàng ta thấy chướng mắt, nữ nhân này đúng là không có mắt nhìn, lần này nàng ta sắp xong rồi!

Hắn thật sự muốn thay Vương gia chỉnh đốn lại nữ nhân này, nói nàng ta đừng ỷ mình được sủng ái mà kiêu ngạo. Thế nhưng, với sự sủng ái của Vương gia dành cho nàng ta, trong một khoảnh khắc hắn thật sự không dám làm gì nàng cả.



Tiểu Mộc Tử rất buồn bực, cảm thấy bất công thay cho Vương gia nhà mình.

Chính vì nghĩ  như vậy nên khi nhìn thấy vương gia quay về, hơn nữa còn thấy người nâng khoé môi, có thể thấy tâm trạng rất không tệ.

Trong lòng Tiểu Mộc Tử mừng thầm, cười nịnh nọt: “Vương gia, ngài thành công rồi sao?”

Kim Đản Đản liếc mắt nhìn hắn ta một cái. Vị công công này giảo hoạt giống như hồ ly, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ thì nói tiếng quỷ, là một người rất khéo đưa đẩy.

Đôi lông mày của nàng cau lại, có lòng riêng nói: “Tiểu Mộc Tử, ngươi đúng là rất biết kiếm tiền đấy. Bản vương có ngươi ở đây, vậy thì kim khố chắc chắn dư dả không ít nhỉ.”

Lời này tuôn ra khiến cho Tiểu Mộc Tử đổ mồ hôi lạnh liên tục, hắn ta bị dọa đến mức trái tim cũng run rẩy: “Vương gia, lão nô không hề nhận bất cứ khoản hối lộ nào cả mà!”

“Nhưng mà ngươi lại rất biết cách làm giàu, buôn bán không ít món đồ nhỉ?” Ngón tay của Kim Đản Đản như có như không gõ nhẹ lên cánh tay nàng.

“Lão nô biết sai rồi, xin Vương gia trách phạt!” Tiểu Mộc Tử lập tức quỳ sụp xuống đất. Như này là vì Vương gia không âu yếm được mỹ nhân nên mới lấy hắn ta ra xả giận mà!

Kim Đản Đản cười như không cười nhìn hắn ta: “Vậy ngươi nói cho bản vương nghe thử xem ngươi đang buôn bán thứ gì vậy?”

Tiểu Mộc Tử nhìn sắc mặt của Vương gia nhà mình, không nhìn ra được chút tức giận nào cả, thậm chí trong mắt ngài còn chứa nụ cười thản nhiên. Chỉ trong một lát, hắn thật sự không rõ Vương gia nhà mình nghĩ như thế nào!

Hắn lau đi mồ hôi trên trán: “Vương gia, mời ngài dời bước vào trong phòng, lão nô nhất định sẽ nói rõ một năm một mười.”