Bệnh viện Nhân Tâm là bệnh viện lớn nhất thành phố. Nơi đây vô cùng thanh mát, lý do cho việc nay là do bãi cây xanh, thoáng mát tương đối rộng lớn. Hơn hết, bệnh viện được thiên nhiên ưu ái đem đến những làn gió mát mẻ, không quá lạnh và không quá nóng vô cùng dễ chịu thích hợp cho các bệnh nhân đến đây điều trị.
Căn phòng ở tầng 5, phòng 505. Phòng bệnh hiện tại Tư Nam đang nằm trên đó. Anh đã ngủ li bì từ hôm qua đến giờ. Hôm qua, Thiên Duy và An Anh đưa anh đến bệnh viện. Bác sĩ còn trách họ sao lại không đưa anh đến sớm hơn. Bác sĩ nói là anh bị kiệt sức trầm trọng, bị sốt cao mà còn ở lâu trong phòng máy lạnh nên khiến bệnh anh nặng hơn, lúc mới vào thì anh đã sốt đến 40°. Anh phải truyền nước biển và tiêm thuốc an thần để đi sâu vào giấc ngủ.
Thiên Duy bước vào trong phòng, cậu đem ít quần áo và thức ăn cho anh. Thiên Duy chỉ nấu cháo vì từ hôm qua đên giờ anh chưa ăn gì. Cậu đóng cửa lại bước lại gần giường anh, Tư Nam vẫn ngủ rất say không biết có phải do thuốc ngủ còn hiệu nghiệm hay anh muốn thoải mái ngủ để bù cho những ngày gần đây mất ngủ.
Thiên Duy đế ý kỹ gương mặt anh, cậu nghĩ:
- { đúng là ốm hơn 1 tuần trước nhỉ.}
Thiên Duy ngồi xuống ghế bên cạnh nhìn anh ngủ, tay cậu vô thức nắm lấy tay anh, rồi nhẹ nhàng xoa xoa. Sau đó, cậu bật cười:
- Ha, làm việc đến bệnh luôn đúng là ngốc mà. Anh có cần thiết cố như vậy không?
Tư Nam giật giật mắt, mặt anh nhăn lại, vô thức nắm chặt tay Thiên Duy, miệng lẩm bẩm:
- Đừng chết... đừng chết... anh sai rồi... là lỗi của anh.
Thiên Duy đứng dậy, vô cùng lo lắng, luôn miệng gọi:
- Tư Nam, Tư Nam, anh sao vậy?
Tư Nam vẫn trong cơn mê sản của mình, luôn miệng nói xin lỗi:
- Anh xin lỗi...anh xin lỗi.
Thiên Duy cứ lây mãi mà anh không dậy, cậu ngẫm nghĩ một hồi sau đó cậu đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh.
- Không sao đâu, Em không trách anh đâu.
Tư Nam rơi nước mắt, dùng tay kia nắm lấy cánh tay đang vuốt ve khuôn mặt anh. Anh lẩm bẫm:
- Duy Duy của anh.
Thiên Duy đứng hình. Người cậu run rung lên. Bây giờ, cậu đã chắc chắn rằng người thanh niên trước mặt cậu cũng giống cậu, vì đây chính là cách anh thường gọi cậu lúc thân mật. Vẻ mặt cậu lo lắng hẳn, cậu sợ anh ta sẽ trả thù mình, sợ rằng bản thân mình sẽ như kiếp trước. Cậu rục tay lại, hai bàn tay cố nắm chặt lấy nhau, cậu vẫn còn run lên, bất giác lùi về sau.
Tư Nam mở mắt ra nhìn về cậu. Anh hốt hoảng, bật dậy, nhanh chóng bước lại cậu. Anh lo lắng hỏi:
- Em làm sao, bị anh lây cảm hả. Anh vuốt mái tóc cậu lên, đưa trán mình chạm vào cậu.
Thiên Duy mở tròn xoe mắt, tâm trạng cậu đã ổn định hơn hẳn, tim cũng bắt đầu loạn nhịp. Tư Nam cứ ngẫm nghĩ. Kiếm Hiệp Hay
Tư Nam nắm tay cậu, anh bảo:
- Anh thấy em cũng sốt rồi lên giường nằm đi.
Thiên Duy phì cười, nụ cười rạng rỡ và trong sáng vô cùng.
- Thiệt tình, anh nóng như vậy còn muốn đo cho tôi.
Tư Nam nhìn anh ngây người ra, tim cũng loạn nhịp hẳn đi, mặt anh đỏ bừng lên. Vô thức anh nhận ra mình đã yêu cậu nhiều như thế nào. Cho dù kiếp này hay kiếp trước anh cũng không thể rời bỏ người con trai vô tư này. Anh cũng nhận ra rằng bản thân mình đã làm bao nhiêu chuyện sai lầm với cậu.
Thiên Duy thấy anh cứ đứng chết trân lo lắng nắm tay áp sát anh, ngước mặt lên nhìn anh bảo:
- Anh sao vậy, anh mệt sao?
Tư Nam nuốt nước bọt, miệng run run, mặt anh đỏ bừng, đỏ đến mức anh muốn ngất lịm đi. Anh lấp bắp:
- Anh... ổn mà.
Nhìn biểu cảm của anh thì không ổn tý nào, Thiên Duy nhăn mặt nhưng cũng thôi tra hỏi anh. Cậu buông anh ra đến bên bàn lấy thức ăn cho anh. Tư Nam thở phù ra nhưng mặt vẫn chưa hết đỏ. Anh đưa tay lên mặt, để dưới mũi, che hết phân nữa mặt.
Thiên Duy bảo:
- Anh lên giường nghĩ đi, tôi múc ít cháo ra cho anh.
Tư Nam nói giọng run run:
- Được.
Tư Nam nhanh chóng bước lên giường, ngồi trên giường quay sao nhìn Thiên Duy đang khom người múc cháo cho anh. Anh dịu người lại, dựa người lên gối, suy tư:
- { có người chăm sóc đúng là tốt thật}
Thiên Duy đưa cháo đến cho anh, cẩn trọng để bàn ăn lên giường rồi đặt cháo lên. Sau đó, cậu ngồi đối diện anh. Tư Nam cảm nhận độ nóng, cháo vừa mới nấu, anh đưa muỗng múc phân nửa muỗng, thổi thổi một chút rồi đưa vào miệng ăn mốt cách ngon lành.
Thiên Duy suy nghĩ gì đó, cậu bảo:
- Hay là anh đừng đến phòng tập nữa.
Tư Nam bảo:
- Sao vậy? Em không cần lo đâu anh khỏe lắm, chỉ là do công ty vừa mới được vực dậy nên mới...
Thiên Duy nghiêm nghị nhìn anh:
- Vì vậy, tôi mới bảo anh không cần đến. Anh không cần lo cho những diễn viên mới đâu, họ rất tài năng.
Tư Nam bỏ chiếc muỗng xuống, anh nhìn Thiên Duy nói một cách nghiêm túc:
- Cảm ơn em lo cho anh, nhưng khi anh đến phòng tập với mọi người anh cảm thấy rất vui. Mọi người giúp anh nhận ra nhiều điều, nhất là em. Tư Nam nhìn cậu, anh nói tiếp. Mọi người làm anh nhớ đến khoảng thời gian anh mới vào ngành diễn dù mệt nhọc dù phải bận rộn đến tối chưa xong nhưng lại có cảm giác thỏa mãn, có cảm giác vui vẻ khó ta. Thật sự, nếu lúc đó anh gặp mọi người thì có lẽ...
Tư Nam muốn nói gì đó nhưng anh bị nghẹn lời không thể nói. Thiên Duy cũng chẳng thể nói gì thêm, cậu không biết trước đó anh đã gặp chuyện gì mà biến anh thành ra như vậy.
Thiên Duy nói với anh:
- Anh cứ cách ngày mà đến phòng tập, còn nữa nếu mệt thì dừng lại không được cố quá, tôi sẽ theo sát anh và ngăn anh lại nếu anh quá sức.
Tư Nam tró mắt nhìn:
- “ Theo sát anh” ý em là em sẽ luôn bên cạnh anh đúng không?
Thiên Duy không hiểu anh có hàm ý gì, anh ngẫm nghĩ, sau đó liên nói:
- Có lẽ thế.
Tư Nam vui mừng vô cùng:
- Nếu vậy chúng ta sẽ mãi ở chung như vậy, để em có thể theo sát anh.
Thiên Duy có cảm giác có gì đó sai sai, cậu nói như muốn tách lại anh một cái:
- Ý tôi là theo sát anh trong khoảng thời gian một tháng này thôi.
Tư Nam nghe xong rủ xuống, hai tay chỉ chỉ vào nhau tuổi thân:
- Ra vậy.
Thiên Duy nhìn anh không nhịn cười được, cậu e hem một tiếng:
- Để xem tâm trạng của tôi sau đã mới tính tiếp. Cậu nói đùa với anh vài câu. Ah, nếu vậy anh phải trả thêm tiền lương cho tôi ở khoảng này.
Tư Nam vui mừng, cười cười, nắm tay câu:
- Em yên tâm, anh sẽ trả lương cho em hậu hĩnh.
Thiên Duy đứng hình:
- Tôi chỉ nói đùa thôi. Cậu nhìn chén cháo rồi chỉ vào nó bảo. Anh ăn nhanh đi không thì sẽ nguội mất.
- Vâng. Anh tràn đầy hạnh phúc, bảo.
Chuyển cảnh sang bên ngoài của phòng bệnh. Dương Hoàng (chú Hoàng) và An Anh đang áp mặt vào trong nhìn cảnh tình tứ của họ.
Chú Hoàng cười mãi không thôi, thầm nghĩ:
- { giỏi lắm con trai của ta}
An Anh thì nhẹ nhõm hơn cô nghĩ:
- { phù, xem ra có người trị được sếp rồi}
Thư kí Kim đeo kính râm vờ đọc báo ngồi trên ghế, cậu nghĩ:
- { tôi không quen họ, tôi không quen họ}
Tuy nhiên, cậu lại không biết việc nhìn đeo kính râm lại thu hút người nhìn hơn vì họ nghĩ cậu giống kẻ xấu hơn. Mọi người nhìn cậu với ánh mắt kỳ thị, xì xào to nhỏ.