Xuyên Nhanh Cải Mệnh: Em Vẫn Bên Anh Chứ!

Chương 33




Một căn biệt thự tầm cỡ được xây dựng theo kiểu pháp. Trước biệt thự là một khoảng sân rộng vài chục hecta. Hai chiếc xe Maybach được trưng bày trước sân vườn đã thấy rõ sự giàu sang của chủ nhân căn biệt thự này. Thế Thịnh cùng với cô Vương Vy bước vào bên trong theo sau họ chính là người em song sinh của Thế Thịnh, anh tên là Thế Thành.

Vẻ mặt Thế Thành thì cứ hầm hầm, khó chịu. Anh bước vào bên trong cùng với hai người kia nhưng tâm trạng của anh vô cùng bức rức, khó chịu. Cả ba đi đến sảnh lớn tòa nhà người giúp việc hướng dẫn họ đến căn phòng bên trái. Bên trong đã có vài người đợi họ, những người đó già có trẻ có. Ngồi ở nơi quan trọng nhất chính là người lớn tuổi nhất của Thê Gia-cũng chính là bà nội của hai anh em họ. Phía bên phải của bà là một nam một nữ đã đứng tuổi. Thấy độ của cả hai vô cùng khác nhau, một người thờ ơ, một người thì trừng mắt về phía Thế Thành. Còn bên trái cũng là một nam một nữ nhưng họ trẻ hơn và đứng phía sau là vợ và chồng của họ nhưng thái độ của hai người vô cùng e dè, mặt thì cuối xuống và mắt thì cứ liếc tới liếc lui. Có thể thấy đây là một buổi họp gia đình của Thế Gia.

Cả ba bước vào bên trong lập tức ánh mắt tất cả mọi người hướng đến họ. Những ánh mắt khá oán trách tập trung vào Thế Thành. Anh liếc nhìn họ có phần chùng bước, bất giác anh lùi lại. Thế Thịnh lập tức chắn trước mặt em mình, anh cũng nắm lấy tay em mình kéo đi. Cả hai bước lên trước, Vương Vy theo sau.

Thế Thịnh kéo em mình đi rồi ép Thế Thành ngồi yên vị tại ghế trống rồi bản thân ngồi kế bên.

Ánh mắt của mọi người thu lại vài phần. Gia chủ Thế Gia-Lý Hy Thanh, lên tiếng:

- Thịnh, con xuất viện rồi sao vẫn khỏe chứ?

Thế Thịnh cười lên nói:

- Vâng ạ, cháu vẫn khỏe ạ, bà cũng vậy đúng không ạ?

Lý Hy Thanh cười cười với đứa cháu của mình gật gù rồi bà liếc ngang qua Thế Thành, bà lạnh nhạt nói:

- Còn con, Thành, con biết bản thân mình gây ra chuyện gì không?

Thế Thành trầm mặt, anh nghiến răng quay sang chổ khác.

Người phụ nữ ngồi bên phải lạnh nhạt nhìn Thế Thành rồi nhìn sang mẹ chồng mình bảo:

- Mẹ à, đừng hỏi nó nữa nếu nó biết thì nó đâu làm vậy?

Người đàn ông bên trái cũng hằng giọng nói:

- Hừ, bây giờ chắc mày vui rồi chứ, cả thế giới điều biết đến mày rồi đó.

Người phụ nữ kế bên thêm vào cũng nói theo:

- Anh Minh à, sao anh lại nói với em út mình vậy chứ, khó nghe quá.

Tên Thế Minh vẻ mặt khinh thường hướng đến anh, cười cợt:

- Em gì chứ, đối với anh nó chỉ là đồ bỏ đi.

Rồi cả hai cười lên, những người còn lại cũng mỉm cười đắc ý. Thế Thành lạnh nhạt hướng mặt ra cửa ra vào, anh cũng đã quá quen với thái độ này rồi. Thế Thịnh nhìn em mình càng nắm chặt tay người em mình hơn.

Anh hướng đến những người được xem là gia đình mình, cười lịch sự bảo:

- Mọi người gọi tụi con về chỉ nói những chuyện này thôi sao?

Bà anh hướng đến anh liền bảo:

- Đương nhiên không phải, bà gọi con về thì định nói với con rằng là muốn con về đây sống và muốn Thành sang nước ngoài.

Thế Thành trừng mắt ngạc nhiên, anh tối sầm mặt lại. Nhưng rồi thái độ của anh có phần nhẹ nhõm. Đối với anh ra nước ngoài thì không có gì xấu cả nhiều khi đó có thể là quyết định đúng đắn.



Thế Thịnh trầm tư:

- Bà à, chuyển về đây thì con sẽ suy nghĩ lại nhưng con không nghĩ để Thế Thành ra nước ngoài là tốt.

Thế Thành nhìn về phía anh mình ngạc nhiên:

- Anh.

Mẹ cả hai lên tiếng:

- A Thịnh, mẹ cũng nghĩ nên để nó ra nước ngoài...

Thế Thịnh nói chen vào:

- Tại sao phải làm gì ạ, em ấy làm lỗi gì sao?

Thế Minh lớn tiếng quát:

- Nó làm gì em rõ nhất mà, nó khiến danh tiếng của em thành ra như vậy mà.

Thế Thịnh mỉm cười, anh nói:

- Anh cũng nói đó là danh tiếng của em thì chuyện này cũng phải do em quyết định chứ, em ấy đã làm sai thì đâu thể để nó ra nước ngoài dễ như vậy. Ít ra cũng bồi thường cho em một chút gì đó.

Người phụ nữ lớn tuổi trầm ngâm rồi bà lên tiếng:

- Con muốn nó làm gì?

Thế Thịnh trang trọng đứng dậy:

- Con muốn mọi người mọi người ở đây cắt đứt quan hệ với nó vì vậy cũng có nghĩa mọi chuyện sau này của nó không liên quan đến Thế Gia.

Tất cả mọi người ngạc nhiên nhìn anh, cả Thế Thành cũng vậy. Nói vậy cũng có nghĩa là kể từ giờ cậu chính thức bị vứt bỏ. Trong một thoáng bất ngờ, cả năm người cười lên khanh khách.

Bà Hy Thanh có vẻ hài lòng, bà nói tiếp:

- Được thôi. Như ý con đi.

Những người còn lại cũng đồng tình theo. Họ đồng ý dứt khoác như chẳng có chút gì thương cảm cho anh. Thế Thành nhìn họ nhưng tâm trạng chẳng có gì gợn sóng từ lâu anh cũng biết nơi này chẳng phải là nhà của anh nữa rồi.

Anh đứng dậy, cúi chào:

- Nếu vậy cho con xin phép về trước.

Nói rồi anh bỏ về ngay lập tức.

Bà chị của anh liếc ngang, giọng mỉa mai:

- Đúng là kẻ không có giáo dục.



Thế Thịnh cũng đứng dậy chào hỏi mọi người:

- Nếu vậy, con cũng về đây, chào mọi người.

Bà tha thiết nói:

- Hay là con ở lại đây ăn cơm chiều đi con, tầm tối rồi về.

Thế Thịnh cười ái ngại:

- Con cũng muốn nhưng mà con còn nhiều công việc cần xử lý bà cũng biết con mới ra viện nên có nhiều việc còn động lại. Để khi khác đi ạ.

Nói rồi anh cùng thư ký của mình bước ra khỏi Thế Gia lên xe hơi đuổi theo Thế Thịnh. Chạy một hồi liền thấy một bóng người thơ thẩn đi bộ. Thế Thịnh cho xe dừng trước mặt anh rồi bảo Vương Vy cho xe đi về trước còn mình muốn đi bộ cùng em mình.

Chiếc xe hơi lăn bánh càng khuất dần. Thế Thịnh nhìn em mình rồi khoát vai em mình.

Thế Thịnh nói:

- Em giận anh à?

Thế Thành hất tay ra, lạnh lùng bảo:

- Không có, đoạn tuyệt quan hệ hay không thì họ cũng đâu xem em là người nhà, như vậy cũng tốt mà. Ngược lại là anh, em phá danh tiếng của anh như vậy đáng lẽ anh phải giận chứ?

Thế Thịnh cười lên:

- Hừ, là anh bảo em làm vậy mà nếu không mấy người đó còn lâu mới công nhận sự tồn tại của em. Anh không muốn em sống mà chẳng ai biết đến.

Thế Thành thở dài:

- Hây, thừa nhận thì sao chứ, anh thì hay rồi được tẩy trắng hoàn toàn mọi tội danh điều đổ lên đầu em đây, đừng bảo là muốn em ra nước ngoài đấy nhé.

Anh trai anh căng mặt ra ngẫm nghĩ:

- Em lấy công chuộc tội và chân thành xin lỗi chắc sẽ được tha thứ thôi.

Thế Thành lườm anh ta:

- Anh giỡn mặt với em đúng không?

Thế Thịnh cười lên tiếp tục khoác vai em mình:

- Được rồi, mọi chuyện của em để anh xử lý, đừng phiền não nữa.

Thế Thành bĩu môi, nói nhỏ:

- Rõ ràng anh gây ra.

Cả hai cứ thế cùng nhau đi suốt còn đường núi. Những làn gió nhẹ nhàng thổi qua cả hai như muốn nói rằng nó là nhân chứng cho tình cảm anh em của cả hai. Bầu trời xanh đầy mây cũng đang ngã màu đỏ thẩm của buổi chiều sắp chạng vạng tối.