Xuyên Nhanh Cải Mệnh: Em Vẫn Bên Anh Chứ!

Chương 61




Buổi tiệc vẫn diễn ra, âm nhạc vẫn vang lên, mọi người cũng cười nói vui vẻ. Kim Vũ bước ra ngoài, cậu bước lại gần đài phun nước ngồi lên đó và ngước lên nhìn ánh trăng đêm nay. Trăng tròn, trời đầy sao, có một ít mây. Nhìn bầu trời này chỉ thấy sự yên bình.

“ A Vũ, cậu ở đây làm gì vậy?”.

“ Ngài chủ tịch, ngài làm gì ở đây vậy, lúc này ngài phải ở bên trong nói chuyện với...”. Kim Vũ kinh ngạc.

“ Tôi thấy cậu đi ra ngoài nên đi theo, mà ở đây không có ai thì không cần gọi chủ tịch gì nữa, gọi Hoàng được không”.

Chú Hoàng ngồi kế bên cậu. “ Cậu có chuyện gì sao?”.

“ Hoàng, tôi muốn về nước, tôi bắt đầu thấy nhớ rồi...”.

“ Tôi cũng vậy, xong lần này sẽ không đi đâu nữa, A Vũ, sau đó tôi sẽ về hưu cậu có muốn theo tôi sống những ngày tháng bình dị không?”.

“... Tôi không biết”.

“ Không cần trả lời bây giờ, nghĩ kỹ rồi nói với tôi”.

“ Được”.

Tiếng nhạc khiêu vũ vang lên. Chú Hoàng đột nhiên cười lên, chú đứng dậy đưa tay về phía A Vũ.

“ Nhảy với tôi nhé, lúc nãy thấy hai người kia tôi cũng muốn nhảy cùng cậu”.

Kim Vũ nắm lấy tay chú, cậu cười lên. “ Trùng hợp là tôi cũng có ý đó”.

Sau đó, cả hai hòa điệu nhảy của mình cùng tiếng nhạc vang lên.

••••••••••••

Tư Nam và Thế Thịnh đang bàn bạc mọi chuyện ở trong văn phòng. Thanh Huy ở bên cạnh rót trà cho họ. Sau đó, Tư Nam bảo cậu ta ra bên ngoài.

“ Nè, sau lạnh nhạt vậy, anh không định...”.

“ Không, thay đổi kế hoạch một chút đi”.

“ Nghe nói hai người cãi nhau?”.



“ Ừm, làm lành rồi”.

“ Nhanh vậy, tôi còn tưởng chiến tranh lạnh vài ngày”.

“ Tôi không làm gì có lỗi cả chỉ cần giải thích một tý là xong”. Tư Nam lườm anh ta. “ Nè, bàn công việc không nói chuyện riêng nữa”.

“ Được thôi, kịch bản lần trước...”. Thế Thịnh nhúng vai.

“ Không có vấn đề gì cả, chuyển sang bước hai đi, chuẩn bị một kịch bản khác để làm mồi câu”.

“ Được thôi nhưng có một chuyện là bây giờ tôi đang làm đạo diễn cho bộ phim...nên”.

“ Haizz, tôi sẽ dành tý thời gian qua bên đó, đúng rồi tên Lương Hứa Thành đó sao rồi có biểu hiện gì lạ không?”.

Thế Thịnh trầm tư một hồi lâu, sau đó anh nghiêm nghị nhìn Tư Nam, vẻ mặt rất nghiêm trọng. Tư Nam cũng nghĩ rằng có chuyện gì đó bất ổn nên tâm trang cũng căng thẳng theo. Đột nhiên, anh ta cười lớn lên.

“ Ha, tên đó vẫn rất ngoan ngoãn nha”.

Anh thật muốn đấm cho tên này vài cú đấm để cho hắn bớt đùa giỡn tào lào nữa. Giờ thì cũng chỉ biết ngồi lắc đầu thôi. “ Bên cạnh mình toàn thứ gì không vậy”.

Thế Thịnh trêu chọc được anh nên khoái chí cứ ngồi đó cười hoài.

“ Hết chuyện rồi, ra ngoài đi”. Tư Nam nói.

Thế Thịnh bỉu môi. “ Hừ, đi thì đi, à đúng rồi, tối nay có buổi tiệc nhỏ của đoàn phim anh có muốn đến không?”.

“ Thiên Duy có ở đó không? Nếu em ấy đi tôi sẽ đi”.

“ Thì có đấy, anh cũng nên đến đó đi không biết chừng mất vợ tới nơi, nghe nói tên Lương Hứa Thành sẽ đem bạn đến mà còn rất đẹp trai nữa đấy”. Anh ta nói rồi để tờ giấy ghi địa điểm trên bàn.

Nét mặt của Tư Nam có chút chấn động, anh hướng ánh mắt đầy tia lửa về phía Thế Thịnh đang mở của văn phòng bước ra. Sau đó, anh quay lại đống giấy tờ chất đống trên bàn mà thở dài, để tâm tình có thể yên tĩnh một chút anh cầm tờ giấy, khẽ cười rồi tiếp tục công việc của mình.

Tầm chiều tối, Tư Nam định ra xe để trở về nhà, anh nhắn một tin nhắn cho Thiên Duy.

[ Duy Duy, em về nhà chưa, hôm nay ăn món gì vậy?].

Rất nhanh tin nhắn được trả lời lại.

[ Em xin lỗi, tối nay đoàn phim sẽ có buổi họp mặt nên là tối nay em sẽ về rất trể, hôm nay anh ăn ở ngoài giúp em nhé].

Tư Nam nhìn điện thoại, rồi thở dài một chút. Anh bước lên xe, khởi động xe và chạy đi. Trên xe, Tư Nam suy tư. “ Có nên đến đó không nhỉ? Hmm”.

Sau một hồi chạy lanh quanh vô định anh ta cuối cùng cũng dừng sẽ tại điểm hẹn. Tư Nam đỏ mặt. “ Dù sao về nhà cũng ở có một mình, chi bằng đến đây cho vui...”. Anh đứng trầm ngâm một chút rồi quyết định đi vào.

Anh đi trên dãy hành lang dài, mắt đảo nhanh nhìn các biển số gắn trên cửa. “ Phòng 303, đây rồi”. Tư Nam dừng ngay chiếc cửa có ghi số là phòng 303. Anh gõ cửa nhưng không có tiếng động gì cả, anh vặn thử tay nắm nhưng không mở được, áp tay vào nghe thì lại chẳng nghe tiếng gì. Tư Nam vội kiểm tra đồng hồ. Hiện tại là 19h30.

“ Kỳ lạ, mình đến trể chỉ có ba mươi phút thôi nhỉ chả lẽ lại về rồi”.

“ Tôi giúp gì có quý khách?”. Một anh chàng phục vụ bước lại gần chào hỏi.

“ À, Bạn tôi có mời tôi ở phòng này nhưng nãy giờ gõ cửa mà không thấy ai hết, không biết họ đâu rồi nhỉ”.

“ À, những người đó đổi phòng rồi ạ, lúc nãy hình như có quen thân với ai đó nên họ đã đổi sang phòng cao cấp tầng trên rồi ạ”.

“ Vậy sao, anh có thể cho tôi biết số phòng không?”.



“ Là phòng 401 ạ, anh cần tôi dẫn lên đó không?”.

“ Không cần đâu tôi tự đi được”.

Anh chàng phục vụ lịch sự chào Tư Nam rồi quay đi. Còn anh thì tìm đến cầu thang đi đến phòng 401. Rất nhanh anh đã tìm thấy, đứng trước cửa anh nghe được tiếng ồn ào bên trong, Tư Nam thở nhẹ ra. Rồi anh mở cửa bước vào. Nhưng bên trong toàn là người lạ hơn nữa những người đó còn đang ******. Anh đỏ hết cả mặt lên vội đóng cửa lại, anh lớn tiếng nói. “ Xin lỗi, tôi nhầm phòng”.

Đứng trong nhà vệ sinh anh thở mạnh, sau đó anh lấy điên thoại ra gọi cho Thế Thịnh.

[ Alo, sao thế?].

[ Sao thế cái gì, không phải anh bảo là có buổi tiệc gì sao sao lại chẳng thấy ai vậy anh đang giỡn với tôi đấy à]

[ Anh đến thật à, xin lỗi, hôm nay có phân cảnh bị quay hỏng nên mọi người về muộn nên không có ai có tâm trạng muốn đi cả].

[ Là vậy sao? Vậy Thiên Duy].

[ Không phải Thiên Duy lên xe anh về rồi sao, lúc nãy tôi thấy mà].

[ Anh nói gì vậy, tôi đâu có đến trường quay].

[ Khoan đã,....]

Tư Nam trong lòng cảm thấy bất an vô cùng.

[ Tắt máy đây, tôi sẽ gọi cho em ấy].

Anh nhập số của Thiên Duy. “ Đừng có chuyện gì đấy”.

Điện thoại đã kết nói.

[ Tư Nam, anh gọi em có chuyện gì vậy].

[ Thiên Duy, giờ em đang ở đâu vậy?].

[ Anh nói gì vậy, không phải anh đưa tên thư ký của anh đến đón em đến một buổi tiệc cùng với bạn của anh sao do buổi tiệc ở đoàn phim bị hủy nên em mới đồng ý đến...].

[ Hả? Khoan đã, em đang ở với ai vậy? Sao Thanh Huy cũng có ở đây].

[ Em, Thanh Huy, Hứa Thành còn có vài người nữa, họ bảo la bạn của anh còn nói anh có công việc nên trể tý mới đến sao?].

Tư Nam xám mặt lại.

[ Vậy em bây giờ đang ở với họ sao?].

[ Không có, em đang ở trong nhà vệ sinh, có chuyện gì vậy Tư Nam sao giọng anh lạ vậy?].

[ Duy Duy, em nghe anh nói, anh chẳng có buổi tiệc nào vào giờ này cả cũng không hề nhờ Thanh Huy đến đón em, bây giờ em đang ở đâu vậy để anh đến đón em].

[ Em đang ở quán bar Cao Thanh, lầu 3, trong nhà vệ sinh, Tư Nam, em...].

[ May quá, anh cũng đang ở đây em chờ anh tý nhé].

Anh liền lao ra ngoài chay một mạch đến lầu 3, vừa xuống tới anh đã thấy bóng của Thanh Huy ở đó rồi. Tư Nam lập tức trừng mắt.



“ Thanh Huy, sao cậu ở đây vậy?”.

Cậu ta quay lại nhìn, vừa thấy Tư Nam cậu ta liền chột dạ. “ Sếp, tôi...tôi đến đây để chơi với bạn, sếp đến đây làm gì?”.

“ Vậy bạn của cậu là ai cho tôi làm quen với được không?”.

“ Sếp Tư Nam, là anh à”. Hứa Thành lên tiếng.

“ Hứa Thành là bạn của tôi nên hôm nay tôi hẹn anh ấy ra đây để trò chuyện”.

Thanh Huy đi lại gần Hứa Thành. Vừa bước lại Hứa Thành đã ôm lấy eo cậu ta.

“ Chuyện là vậy đó, chắc anh không muốn làm phiền chúng tôi nhỉ”.

“ Chuyện của các người tôi không quan tâm cho lắm”.

“ Vậy tôi đi trước đây”.

“ Chào sếp”.

Cả hai bước vào phòng làm như không có chuyện gì. Tư Nam trầm mặt quay về phía nhà vệ sinh. Anh bước vào rồi gọi lớn. “ Thiên Duy”.

Một cánh cửa mở tung ra. Thiên Duy bước ra với tình trạng khá chật vật, ngươi đầy mồ hôi, khuôn mặt thì cứ đỏ bừng lên. “ Tư... Nam, em ở đây”.

Tư Nam lại gần ôm lấy cậu vào lòng. “ Thiệt tình, sao em lại đi theo những người đó vậy?”.

Thiên Duy dụi vào người Tư Nam nhắm mắt lại. “ Em...xin lỗi”. Trên môi cậu nở một cụ cười.

Lương Hứa Thành kéo Thanh Huy vào phòng. Anh đưa ánh mắt đây ghê tởm nhìn về phía Thanh Huy lập tức đẩy cậu ta ra. “ Ghê tởm”.

Thanh Huy tức giận bảo. “ Hở, anh nói ai ghê tởm vậy? À tôi nhớ ra rồi, anh luôn chán ghét những người như tôi là bởi vì cha anh đã bỏ mẹ con anh để đi theo loại người như tôi chứ gì”.

Hứa Thành mặt xám lại, đứng từ xa có thể cảm nhận được cơn tức giận của anh ta. “ Đừng nghĩ tôi không dám đánh cậu”. Anh đưa điện thoại lên. Tin nhắn hiện ra đoạn tin nhắn anh hỏi một bạn diễn về buổi diễn hôm nay, người kia nhắn lại “ Buổi hẹn đã bị hủy rồi mà”. “ Đây là buổi tiệc mà cậu nói đấy à, dám lợi dụng tôi sao?”.

“ Thì sao anh cũng là người của Hoài Bảo mà giúp bà chủ như tôi có sao đâu”.

“ Hừ, tự mãn quá đấy, trong mắt hắn cậu chả là cái thá gì đâu, đừng vì người như vậy mà...”. Anh ta trầm tư.