Xuyên Nhanh Cẩm Lý Xuyên Thành Nữ Phụ Trong Tiểu Thuyết

Chương 13: Chương 13




Ôn Hinh còn không có ra tay đối phó La Mãn Trân liền nghe nói mẹ của Lâm Kiến Chân là Liêu Kim Chi trên đường từ quê nhà trở về bị kẻ điên đâm một đao, tiếp theo lại nghe nói đúng lúc La Mãn Trân đi ngang qua nơi đó thấy vậy liền liều chết vật lộn cùng kẻ điên kia, cuối cùng cô ta quang vinh bị thương được đưa tới bệnh viện.



Trong trí nhớ của Ôn Hinh đúng là có chuyện này, Liêu Kim Chi bị kẻ điên kia làm bị thương được đưa đến bệnh viện, lại không người chăm sóc mà lúc đó nguyên chủ đúng lúc công tác trên trấn nên đưa cơm cho bà ấy mấy ngày.



Chuyện này làm người Lâm gia vốn đã hài lòng với cô nay thái độ lại càng tốt với cô hơn, mà người hiếu thuận như Lâm Kiến Chương lại càng cảm động không thôi, vốn dĩ hai người chỉ mới bồi dưỡng được chút tình cảm nhờ chuyện này mà tình cảm giữa hai người tăng lên nhanh chóng.



Sau đó trải qua thương lượng hai người quyết định kết hôn.



Sau kết hôn, Lâm Kiến Chương nói với nguyên chủ về việc tùy quân, nguyên chủ đồng ý rồi xin chuyển công tác về gần đơn vị hắn.



Ôn Hinh vốn muốn ra tay đối phó La Mãn Trân, sau khi nghe được sự việc kia ngược lại cô lại không muốn ra tay nữa.



Nguyên chủ một đời kia theo Lâm Kiến Chương bởi vì hắn là người hiếu thuận, hai người sống với nhau cũng không thiếu những lần cãi nhau.



Lần này cô muốn nhìn xem, La Mãn Trân đã cứu mẹ hắn liệu Lâm Kiến Chương có thể vì hiếu thuận mà phục hôn với cô ta hay không.



Nếu phục hôn vậy càng tốt, La Mãn Trân trọng sinh trở về sở dĩ cô ta làm hết thảy những chuyện này cũng là vì muốn ở bên Lâm Kiến Chương, sau này không lo ăn mặc sống những ngày an lành.



Mà đời trước cô ta trải qua những việc như vậy xác định là một người đa nghi.



Nếu cô ta sau khi trọng sinh trở về mọi chuyện vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, vì tiền vì sự thành công của Lâm Kiến Chương sau này cô ta có thể giả vờ ôn nhu hiền huệ làm một người vợ hiền.





Nhưng một đời này cũng không thuận lợi đâu.



Lâm Kiến Chương là một quân nhân đủ tư cách, cũng là một người con người cháu hiếu thuận, nhưng lại không phải người chồng tốt.



Tuy rằng hắn không có thói hư tật xấu, so với Tôn Hạo Văn hắn là người chính nghĩa, nhưng La Mãn Trân hiển nhiên không cảm thấy thỏa mãn với những điều ấy.



Cô ta muốn Lâm Kiến Chương có sự nghiệp thành công, hơn nữa phải yêu phải đau cô ta, mà Lâm Kiến Chương lại có chút chủ nghĩa đại nam tử vậy nên hiển nhiên hắn làm không được.





Như vậy hai người ở bên nhau cuộc sống nhất định sẽ không ổn, không cần Ôn Hinh ra tay La Mãn Trân nhất định có thể hại chết chính mình.



Ôn Hinh muốn chính là ở lúc La Mãn Trân không chú ý cho cô ta mộc kích khiến cho cô ta đau không chịu được.



Mà sự tình phát triển cũng giống như cô suy nghĩ.



La Mãn Trân vì cứu Liêu Kim Chi bị thương nằm viện, trên người Liêu Kim Chi chỉ có vài vết xước dùng băng gạc băng bó xong là không có chuyện gì.



Nhưng La Mãn Trân lại phải nằm trên giường bệnh đến bảy ngày.



Liêu Kim Chi là người mềm lòng lại dễ bị cảm động, trải qua chuyện này bà ấy sớm đã đem tòa bộ những bất mãn trước kia với cô ta ném đi, giờ đây bà ấy đối với cô ta chỉ còn lại toàn là đau lòng.





Lâm Thủy Sinh khi còn nhỏ rất nghe lời mẹ, sau khi kết hôn ông ấy vẫn rất nghe lời mẹ cùng vợ mình, lúc này Lâm Kim Chi cùng Lâm nãi nãi lại cố ý tác hợp Lâm Kiến Chương cùng La Mãn Trân, tuy rằng Lâm Thủy Sinh không qua nguyện ý, ông ấy cũng có phản đối nhưng không hiệu quả nên đành chấp nhận.



Lâm Kiến Chương diễn tập đã kết thúc, khi chở về nhà lại gặp phải tình huống này, nếu hắn vẫn còn trên tỉnh mà không về nhà thì không sao.



Nhưng giờ hắn lại đang diễn tập ngay gần nhà, chỉ cách nhà không đến 1 tiếng đi đường, nếu hắn không về thì sẽ không biết nói sao.



Hắn gọi điện cho doanh trưởng xin nghỉ hai ngày, doanh trưởng sảng khoái đồng ý phê duyệt.



Liêu Kim Chi bị thương nhưng không nhất thiết cần người chăm sóc, bên phái La Mãn Trân hắn mua một ít thực phẩm dinh dưỡng cho cô ta, mấy thứ này giá rất cao trên thị trường khó mà mua được.



Từ bệnh viện trở về, Lâm Kiến Chương muốn đến nhà Ôn Hinh bái phỏng, hắn tới cũng ba bốn lần nhưng chưa một lần đến nhà cô.



Giọng Lâm nãi nãi có chút không vui, nói: "Đi cái gì mà đi, không được đi.



Người ta đều đã truyền đi khắp nơi là chấm dứt quan hệ với con, con vội vàng làm cái gì? Làm người ta chê cười còn chưa đủ hay sao?


Lâm Kiến Chương cau mày: "bà, không thể nói như vậy, cô ấy nói chia tay con không phải bởi vì vấn đề của hai bọn con mà do La Mãn Trân luôn cố tình bám lấy nhà chúng ta.



Vì thế cô ấy bị mọi người chê cười, chỉ cần con kiên chì đến gặp cô ấy vài lần nhất định cô ấy sẽ mềm lòng thay đổi ý định."

Lâm nãi nãi đặt mạnh chiếc đũa trên tay xuống: "Không được, không thể đi.





Ta thấy La Mãn TRân cũng khá tốt, nếu lúc đó không phải nó xuất hiện kịp thời cứu mẹ con thì không biết mẹ con còn xảy ra chuyện gì nữa đây."

Liêu Kim Chi là người mà chỉ cần người khác đối xử tốt với bà ấy một chút là sẽ quên đi những gì không tốt của người đó, nếu dùng từ ngữ sau này mà nói thì được gọi là thánh mẫu" "Bà nội con nói đúng, sau chuyện vừa xảy ra mẹ thấy La Mãn Trân quả thực là một đứa trẻ không tồi."

Lâm nãi nãi thực vui mừng với Liêu Kim Chi nói: "Ân, ta cũng nghĩ tới, trước kia Mãn Trân làm ra những chuyện như vậy hơn phân nửa là bởi vì hai người các con không ở cùng một chỗ.



Hiện tại nó cũng biết sai rồi, trong khoảng thời gian này luôn đến nhà chúng ta giúp việc trong nhà lại đối xử với ta cùng cha mẹ con không tồi.



Cho nên lần này hai con phục hôn rồi tùy quân đi.



Liêu Kim Chi tiếp lời: "bà nội con nói đúng, chờ hai đứa có con mẹ sẽ chăm con cho hai đứa."

Mẹ chồng nàng dâu hai người càng nói càng cảm thấy tốt.



Lâm Kiến Chương mặc kệ không lên tiếng mà buông chiếc đũa: "Mọi người không cần phải suy nghĩ, con không đồng ý." Lâm Kiến Chương đứng lên liền đi, trên bàn cơm không khí thập phần xấu hổ.




Lâm nãi nãi cảm thấy quyền uy của chính mình bị khiêu khích, thập phần sinh khí: "Phản rồi, Thủy Sinh con trai con không nghe lời, con còn không đi quản?"

Lâm Thủy Sinh ăn cơm không nói lời nào.



Lâm đại ca Lâm đại tẩu liếc nhau, Lâm đại tẩu mặt đầy khinh thường.



Chờ sau khi ăn xong từng người trở về phòng Lâm đại tẩu giúp hài tử thay quần áo, nói với Lâm đại ca: "La Mãn Trân cũng không biết đã cho mẹ chồng cùng bà nội uống canh mê hồn gì nữa? Anh xem đi nếu Lâm Kiến Chương cùng cô ta thật sự phục hôn cuộc sống về sau không biết sẽ còn nháo đến đâu.



Lam Mãn Trân kia không phải người dễ ở chung."

Lâm đại tẩu và La Mãn Trân bằng tuổi nhau, Lâm đại tẩu làm vợ lão đại ở Lâm gia cũng không có ưu đãi gì, nên xuống ruộng thì xuống ruộng, nên lên núi thì lên núi.



Không giống như La Mãn Trân, trưởng bối trong nhà đều thông cảm cho cô ta hai vợ chồng phải cách xa nhau, cô ta không muốn ra ruộng làm việc liền nói ở nhà nấu cơm, nhưng mà thật sự cô ta ở nhà nấu cơm thật hay sao? Còn không phải cô ta sai sử hai đứa con của Lâm đại tẩu sao?

Lâm đại tẩu vì chuyện này còn cùng Lam Mãn Trân cãi nhau vài lần.





Ngày La Mãn Trân cùng Lâm Kiến Chương ly hôn, Lâm đại tẩu đã tìm một chỗ không người mà cười to một trận.



Hiện tại mắt thấy La Mãn Trân sắp quay trở về Lâm đại tẩu lại một bụng tức giận.



Lâm đại ca cũng chướng mắt người em dâu suốt ngày chỉ biết sai sử con mình này, nhưng hắn là đàn ông không thể đi cãi nhau cùng La Mãn Trân được, nhiều lắm chỉ có thể nói với Lâm Kiến Chương mà thôi.



Hắn có chút bực bội: "Được rồi, đừng nói nữa."

Lâm đại tẩu liền không có nói nữa.



Ban đêm trời đổ mưa, buổi sáng hôm sau vẫn còn có chút mưa nhỏ.



Ngày hôm nay là em họ Lâm Kiến Trương kết hôn, biết hắn ở nhà nên mời hắn sang ăn cơm.



Lâm Kiến Chương ở nhà cũng có chút phiền muộn nên đồng ý tới.



Hắn là tiểu bối có tiền đồn nhất thôn này, các trưởng bối trong đồn điền thích tìm hắn uống rượu, bất chi bất giác Lâm Kiến Chương đã uống khá nhiều.



Bửa cơm này hắn ngồi từ buổi sáng đến tận chiều, chờ đến khi trưởng bối tận hứng hắn mới lung lay về nhà nằm trên giường đất liền ngủ.



Hắn bị một tiếng thét chói tai làm bừng tỉnh, Lâm Kiến Chương mở mắt, lọt vào trong tầm mắt là cha mẹ và anh chị dâu đang đứng trước giường đất, mà đầu giường của hắn đặt một cái lò sưởi, La Mãn Trân đang lấy chăn che người nhỏ giọng khóc thút thít.



Cô ta hẳn là mới ra viện, trên đầu còn quấn băng gạc khuôn mặt tái nhợt, nước mắt từng hạt từng hạt rơi xuống, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương..