Mùa hè thời tiết rất nóng bức, nhưng hồ nước lúc bọn họ quay phim lại lạnh như băng, Lê Tử Ngôn xuống nước ba lần, lúc lên bờ còn phải hứng gió núi, một lạnh một nóng luân phiên không bị cảm mới lạ, chờ đến khi cậu quay về khách sạn mới phát hiện đầu mình đau ê ẩm, cơ thể mềm nhũn, sức lực để nhấc người cũng không có.
"Thầy Lê đâu, sao không thấy đến ăn cơm?"
"Là anh Đoạn à, anh Tử Ngôn...cảm thấy không khoẻ nên về trước nghỉ ngơi rồi, anh không cần lo lắng."
Tiểu Khả nhớ Lê Tử Ngôn đã dặn cô không được nói cậu bị bệnh, cũng không được tiết lộ với Đoạn Giai Tỷ, nhưng lúc này Đoạn Giai Tỷ nhíu mày, tâm tư của hắn rất nhạy cảm nên có thể nhận ra là đã xảy ra chuyện gì.
"Làm phiền cô chăm sóc cậu ấy, cô đi ăn cơm trước đi, lát nữa tôi đi tìm thầy Lê, đưa cho cậu ấy vài thứ."
"Cái này...cái này không tiện lắm, anh đã quay phim một ngày rồi, nếu không thì anh đưa cho em đi, em giúp anh mang qua?"
Đoạn Giai Tỷ lắc đầu xua tay, trợ lý Tiểu Vương ở bên cạnh cũng khuyên một câu, Tiểu Khả nghĩ quan hệ giữa Lê Tử Ngôn và Đoạn Giai Tỷ cũng không tệ nên không từ chối nữa.
Khoảng 20 phút sau, Đoạn Giai Tỷ đã xuất hiện ở trước cửa phòng Lê Tử Ngôn, tay trái cầm canh gà và bữa tối đặt từ khách sạn, tay phải cầm thuốc mua ở bệnh viện cách đó không xa, rồi gõ cửa.
"Thầy Lê, có ở đây không?"
Tay nắm cửa giật giật, cửa được bên trong mở ra, trên mặt Lê Tử Ngôn có hai rạng hồng phấn, mặc áo choàng tắm ra mở cửa.
"Thầy Đoạn, sao anh lại tới đây?"
Đoạn Giai Tỷ vừa nhìn thấy bộ dáng của Lê Tử Ngôn liền nhíu mày, hắn trực tiếp đi vào phòng, đem đồ trong tay đặt lên tủ rồi đưa tay kiểm tra nhiệt độ trên trán Lê Tử Ngôn.
"Cậu bị sốt."
"A?" Ánh mắt Lê Tử Ngôn ngây ngốc, còn có chút mơ hồ, nhìn qua giống như bị sốt đến hồ đồ.
Làn da lộ ra bên ngoài của cậu đều ửng hồng, không biết là đỏ lên do bị bệnh, hay là vì vừa mới tắm xong. Đoạn Giai Tỷ nắm lấy cổ tay Lê Tử Ngôn, kéo cậu đến bên giường ấn cậu ngồi xuống, sau đó lại mang thuốc và đồ ăn tới.
"Bị sốt cũng không nói, không lẽ muốn sốt đến ngu ngốc mới chịu nói cho mọi người biết sao?"
Lý trí Lê Tử Ngôn đã tỉnh táo lại một chút, cậu lắc đầu nhưng lập tức cảm thấy choáng váng, "Cũng không nặng lắm, chỉ sốt nhẹ với đau đầu mà thôi, lát nữa là ổn rồi."
"Uống thuốc trước đi. Bị sốt mà có thể khỏe liền sao." Giọng điệu của Đoạn Giai Tỷ trở nên nghiêm khắc, nhìn bộ dạng của Lê Tử Ngôn lúc này không hiểu sao trong lòng lại mềm nhũn.
"Là lỗi của tôi, buổi chiều để cậu ngâm nước lạnh nhiều lần đến vậy."
"Không phải lỗi của anh đâu, thầy Đoạn đừng nghĩ như thế!"
Lê Tử Ngôn lên tiếng ngăn lại rồi chớp chớp mắt, mím môi giống như đang ngượng ngùng, Đoạn Giai Tỷ nhìn dáng vẻ của cậu, cảm thấy chắc cậu có điều muốn nói nên cứ như thế nhìn chăm chú vào cậu, Lê Tử Ngôn không chống lại được ánh mắt công kích của Đoạn Giai Tỷ, lắp bắp mở miệng, ngón tay bởi vì thẹn thùng mà cuộn lại, "Gần đây em...sắp đến kỳ phát tình của em, nên mấy ngày tới, em đã xin nghỉ với đạo diễn rồi..."
Đoạn Giai Tỷ ngẩn người, đột nhiên rút tay về, vẻ mặt có chút xấu hổ, thật đúng là hắn sơ suất, hai người đều là con trai, bình thường nói chuyện rất hợp, với lại còn có thuốc ức chế che giấu tin tức tố nên hắn gần như đã quên mất Lê Tử Ngôn là omega.
Nhớ tới buổi quay phim ở hồ nước hôm nay, hắn đột nhiên ngửi thấy mùi hương trên người Lê Tử Ngôn đúng thật là nồng hơn trước rất nhiều.
"Cậu, cậu đã chuẩn bị thuốc ức chế chưa? Có cần tôi giúp gì không?"
"Đã chuẩn bị đủ hết rồi, thầy Đoạn không cần lo lắng."
Một người đứng một người ngồi, không hiểu sao lại có chút xấu hổ, tuy bọn họ đều là con trai nhưng rốt cuộc giới tính vẫn bất đồng, một người cá tính như Đoạn Giai Tỷ lúc này lỗ tai cũng đã đỏ bừng.
(Wattpad UynUyn17)
Hắn nhìn về phía Lê Tử Ngôn, nhưng rất nhanh đã di chuyển tầm mắt. Lê Tử Ngôn chỉ mặc áo choàng tắm, do cử động nên lộ ra một vùng da thịt trước ngực, khuôn mặt còn ửng hồng đặc biệt gợi cảm. Giới tính hai người khác nhau, việc lúc này hắn nên làm là rời khỏi phòng để tránh bị nghi ngờ, nhưng hắn lại không yên lòng với người trước mặt, cũng không khống chế được ý nghĩ mình muốn ở lại đây.
"Tôi có mang cho cậu một ít đồ ăn, không biết có hợp với sở thích của cậu không, ăn một ít đi."
"Cám ơn thầy Đoạn, anh ăn chưa? Có muốn ăn chung với em không?"
"......Được."
Đoạn Giai Tỷ đã ăn rồi, nhưng khi hắn nhìn vào đôi mắt ngập nước của Lê Tử Ngôn thì không nỡ từ chối, hắn cũng không biết cảm xúc của mình như thế nào, chỉ đơn thuần muốn ở lại đây với cậu.
Hai người ngồi bên cạnh bàn nhỏ yên lặng ăn tối, bởi vì sắp tới kỳ phát tình cộng với vừa mới bị cảm nên Lê Tử Ngôn không có hứng ăn cho lắm, chỉ ăn qua loa vài miếng, Đoạn Giai Tỷ thấy vậy nhíu mày, trách sao cậu lại gầy như vậy, hôm nay lúc hắn ôm cậu chỉ cảm thấy thân hình gầy gò trong vòng tay thật khiến cho người ta đau lòng.
Hai người dựa vào rất gần nhau, Lê Tử Ngôn sắp đến kỳ phát tình nên tiết ra tin tức tố, lại còn vừa mới tắm xong, cả căn phòng lúc này dường như tràn ngập mùi hương của cậu. Càng đến gần cậu thì hương thơm càng đậm, nhưng Đoạn Giai Tỷ giống như cái gì cũng không biết, ngoài mặt thì bình tĩnh không để ý, nhưng con ngươi lại đỏ hoe, âm thầm hít lấy hương thơm thanh mát xoa dịu lòng người.
Hắn không biết tại sao lại cảm thấy mùi hương này rất quen thuộc, hắn rõ ràng chưa từng bắt gặp hương thơm này, nhưng không hiểu sao lại làm cho hắn cảm thấy an tâm, cũng làm cho hắn cảm thấy hoài niệm.
Lê Tử Ngôn ăn thêm một lát rồi buông đũa xuống, nhìn cậu có chút mệt mỏi, Đoạn Giai Tỷ cũng muốn cậu nghỉ ngơi sớm nên quyết định quay về, Lê Tử Ngôn đứng lên muốn tiễn hắn ra cửa, nhưng không biết có phải thân thể của cậu quá yếu rồi hay không, dưới chân lảo đảo rồi ngã thẳng về phía trước.
Đoạn Giai Tỷ nhanh chân bước lại gần làm miếng đệm thịt cho Lê Tử Ngôn, rồi xoay người, hai người cùng ngã xuống sô pha, cuối cùng Lê Tử Ngôn khoá ngồi trên đùi Đoạn Giai Tỷ, hai tay chống hai bên người Đoạn Giai Tỷ, lồng ngực đối diện với khuôn mặt hắn.
Lồng ngực cậu không ngừng phập phồng, hương trà thơm mát không ngừng toả ra, Hai tay Đoạn Giai Tỷ nắm lấy vải hai bên sô pha, cắn chặt răng sau.
"Thầy Lê, cậu không sao chứ?"
"Không sao, thật ngại quá, thầy Đoạn có bị trúng ở đâu không?"
Lê Tử Ngôn đỡ sofa muốn đứng lên, nhưng trên tay lại không có sức lực, lập tức đặt mông ngồi xuống đùi Đoạn Giai Tỷ, anh chỉ mặc áo choàng tắm, bên dưới cũng chỉ mặc một cái quần lót. Làn da nóng bỏng mềm mại ở đùi trong dán vào lớp vải mỏng trên đùi Đoạn Giai Tỷ rồi lan vào da thịt hắn.
Mạnh mẽ nuốt một ngụm nước miếng, Đoạn Giai Tỷ đỡ eo Lê Tử Ngôn, ôm cậu từ trên người mình lên, rồi từng chút đỡ cậu đến bên giường.
"Cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt, không cần lo lắng đến chuyện quay phim."
"Ừm, làm phiền anh rồi thầy Đoạn, hôm nay thật sự rất cám ơn anh."
Đoạn nhạc đệm vừa rồi cũng khiến Lê Tử Ngôn có chút thẹn thùng, cậu nghiêng đầu rũ mắt, ngay cả cổ cũng hơi phiếm hồng, giống như một con mèo sữa ngoan ngoãn, Đoạn Giai Tỷ vội vàng thu hồi tầm mắt của mình, giúp Lê Tử Ngôn đắp chăn tắt đèn rồi mới rời khỏi phòng cậu.
Đoạn Giai Tỷ dọc theo đường đi cũng không có dừng lại, vội vàng trở về phòng mình, rồi tựa vào cửa phòng tắm, cúi đầu nhìn xuống đáy quần rộng thùng thình hơi nhô cao, ánh mắt trở nên tối tăm.