Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh

Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh - Chương 144: Muốn nựng báo đen ngạo kiều (1)




Thế giới thứ bảy: Ngạo kiều báo đen công X Trà xanh mèo con thụ

Editor: Uyên

007 lơ lửng trong thức hải, trên màn hình điện tử chưa từng gợn sóng lúc này lại đang dao động.

Nó đã cùng Lê Tử Ngôn trải qua sáu thế giới, tính ra cũng đã mười mấy năm rồi, tuy nó không phải là nhân loại không có tình cảm thuần khiết, nhưng nó cũng là một hệ thống dựa vào nhân loại nên cũng sẽ sinh ra một vài thứ tương đồng.

Thế giới trước Lê Tử Ngôn và Đoạn Giai Tỷ ở bên nhau gần sáu bảy năm, để tránh cho tình cảm của Lê Tử Ngôn tích lũy quá nhiều nên 007 đã bàn với cậu về việc rời khỏi thế giới kia, nhưng trong quá trình rời đi lại xảy ra một vài biến cố.

Tình cảm của Lê Tử Ngôn đã bùng phát từng cơn dao động nhỏ, tuy cậu im lặng không nói ra, nhưng thần kinh với sóng não của cậu đã truyền tải suy nghĩ thật của cậu.

Điều càng khiến 007 lo lắng chính là đến bây giờ Lê Tử Ngôn vẫn chưa tỉnh lại.

Mỗi một lần truyền tống đều có thể gây khó chịu cho linh hồn và sóng não, lần đầu tiên phản ứng của Lê Tử Ngôn tương đối lớn, nhưng đến sau này cơ bản đã không còn tình huống như thế nữa. Nhưng bây giờ, sau khi truyền tống Lê Tử Ngôn lại chìm vào giấc ngủ say. Điều này chứng tỏ linh hồn của cậu đang dao động rất lớn, nên không thể nhanh chóng hợp nhất với cơ thể của thế giới này.

007 xoay vài vòng, mã hóa trong hệ thống không ngừng lăn, mắt điện tử lóe lên rồi quay đầu lại liếc nhìn mấy hộp cất giữ tình cảm đã sắp quá tải, nó tăng cường mã hóa trí nhớ và cảm xúc của Lê Tử Ngôn.

Trong khi mã hoá trong hộp đang dần tăng lên, năng lượng dao động trong người Lê Tử Ngôn cũng từ từ bình tĩnh lại.

Lo lắng liếc nhìn không gian sắp quá tải, 007 chỉ hy vọng có thể bình tĩnh vượt qua.

Trong căn phòng trang trí hoa lệ thoang thoảng hương hoa trà thơm mát, chính giữa phòng đặt một cái giường sang trọng, nhưng chỗ kì lạ là trên giường trải một tấm chăn lông xù màu trắng. Ở giữa giường phồng lên một ngọn núi nhỏ, nhìn kỹ mới phát hiện là một thiếu niên nằm cuộn tròn trên đó.

Ôm một cục chăn bông giữa hai chân, hai má trắng nõn mềm mại khẽ dụi lên gối, chắc do là ngủ hơi nóng nên hai má ửng hồng, ngược lại còn rất đáng yêu. Hấp dẫn nhất chính là cái đuôi bông xù phía sau cậu cùng hai cái lỗ tai trắng trên đầu.

Lông mi run rẩy vài cái sau đó mở ra, do vừa mới tỉnh ngủ nên trong mắt còn mang theo ánh nước lấp lánh.

Lê Tử Ngôn chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, ánh mắt mê mang, chưa kịp phản ứng lại tình huống trước mắt. Hai tai trên đỉnh đầu lắc lư vài cái, tăng thêm vài phần linh động cho cả người cậu.

Lại là cảm giác này...Lê Tử Ngôn bóp trán thở dài một hơi, lại là cảm giác buồn khổ mất mát này.

Chỉ là lần này lại hơi khác, ký ức vẫn trống rỗng nhưng lại xuất hiện một hình ảnh mờ ảo như có như không.

Ánh mắt Lê Tử Ngôn trống rỗng, hai tay đặt ở hai bên người, cuối cùng cũng không hỏi 007 về tình huống của mình.

"Tiểu thiếu gia, cậu đã dậy chưa? Đến giờ ăn sáng rồi."

"Dạ được, con sẽ xuống ngay." Lê Tử Ngôn đáp một tiếng rồi đi đến mép giường, lúc này cậu mới phát hiện có gì đó không ỏn.

Cơ thể của mình hình như nhỏ hơn so với trước kia thì phải?

Bàn chân đặt trên tấm thảm màu xanh da trời vừa nhỏ nhắn vừa trắng nõn, còn nhỏ hơn so với đàn ông bình thường, Lê Tử Ngôn đưa tay ra, ngón tay cũng nhỏ gầy, ngay cả lòng bàn tay cũng trở nên mềm mại.

Chần chờ một chút rồi Lê Tử Ngôn chạy vào phòng vệ sinh, sau khi nhìn vào gương liền hít một hơi khí lạnh, lùi về phía sau một bước.

Cơ thể đúng là nhỏ hơn một cỡ, nhưng đây không phải là điều khiến cậu khiếp sợ nhất, trên mái tóc đen ở đỉnh đầu lộ ra hai cái tai trắng tinh, đang run rẩy theo tâm trạng của chủ nhân nó, đúng thật quá đáng yêu, làm cho người ta muốn đưa tay xoa bóp một cái, hơn nữa đôi môi phấn hồng cùng với gương mặt thanh tú khiến cho cả người cậu giống như một con búp bê sống.

"007! Cái này là cái gì?!"

Giọng nói của Lê Tử Ngôn kinh ngạc không thể tin được, tuy biết tình huống bất thường này xuất hiện trên người cậu thì cũng không có gì lạ, nhưng cậu vẫn hoảng sợ.

[Báo cáo kí chủ, lần này ngài tới thế giới thú nhân, ở trong thế giới này, giới tính được chia làm hai loại, thú nhân và á thú nhân, á thú nhân có thể mang thai sinh con, còn thú nhân có thân thể cường tráng, đa phần là người săn bắn và quân nhân chinh chiến."

"......Ta là á thú nhân?"

"Đúng vậy, á thú nhân có dáng người nhỏ nhắn, hơn nữa trên người còn có những đặc điểm thú tộc rõ ràng, thú nhân có thân hình cao lớn, hơn nữa trong hầu hết các trường hợp đều ở trạng thái hình người bình thường."

Lê Tử Ngôn há miệng thở dốc, cảm thấy thiết lập của thế giới quá sức tưởng tượng rồi, nhưng lại không biết nên chửi ở đâu nên cậu chỉ có thể cho rằng cảm giác khó chịu này là do sự khác biệt giữa người và động vật.

Đứng hình tại chỗ một hồi, nghĩ không còn cách nào thay đổi, vì thế Lê Tử Ngôn đành chấp nhận tình trạng này.

Trong phòng ăn, người trong gia đình đã tập trung đầy đủ, dường như đều đang chờ một mình cậu, Lê Tử Ngôn ổn định lại cảm xúc trong lòng rồi nở một nụ cười chào hỏi.

"Chào buổi sáng, ba, cha, anh hai."

"Chào buổi sáng Ngôn Ngôn, tối hôm qua ngủ ngon không?"

"Con ngủ rất ngon, cám ơn ba."

Á thú nhân có tai mèo màu xám nhạt hiền từ xoa đỉnh đầu Lê Tử Ngôn, mái tóc mềm trên đầu Lê Tử Ngôn theo đầu ngón tay ông mà di chuyển, làm cho vẻ mặt của ông mang theo vài phần thương tiếc. Lê Tử Ngôn là con trai út của bọn họ, bởi vì lúc ông sắp sinh, cha của Lê Tử Ngôn phải đi lên tiền tuyến nên suýt nữa đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, việc này đã kích thích cảm xúc của ông và dẫn đến sinh non, vì thế cơ thể của Lê Tử Ngôn còn yếu ớt hơn so với á thú nhân, đây cũng là một trong những nguyên nhân người trong nhà luôn cưng chiều Lê Tử Ngôn.

"Hôm nay Ngôn Ngôn sẽ khai giảng, nếu như ở trường gặp trường chuyện gì thì nhất định phải nói với anh hai, anh hai sẽ đến thăm em biết chưa?"

Lê Tử Hàn là thú nhân, anh luôn cảm thấy đau lòng với em trai á thú nhân đáng yêu này, nếu như anh không còn phải huấn luyện thì chắc chắn anh sẽ ở bên cạnh Lê Tử Ngôn bảo vệ cậu.

"Dạ biết rồi anh hai, anh đừng lo, cha cũng vậy, con đã lớn rồi, sẽ biết chăm sóc tốt cho mình."

Trong mắt thú nhân lớn tuổi vẫn còn nỗi lo lắng nồng đậm, ông mím môi trầm tư trong chốc lát rồi nhìn về phía chồng mình, "Em nhớ hình như Lai Tháp của nhà Rhinesen cũng đang học ở đại học Acher phải không? Hay mình nói một tiếng với bên đó đi, để đứa nhỏ đó giúp mình để ý Tử Ngôn."

Thú nhân lớn tuổi suy tư trong chốc lát, nhà bọn họ với nhà Rhinesen là thế giao, lúc ấy đứa con đầu lòng của bọn họ là một thú nhân, khi đó trong nhà Rhinesen vẫn chưa có con nối dõi, về sau nhà Rhinesen lại sinh ra một đứa con trai thú nhân, khoảng mấy năm sau Lê Tử Ngôn lại được sinh ra. Bọn họ liền nghĩ vừa hay là một thú nhân và một á thú nhân, quan hệ hai nhà cũng rất tốt nên lập tức làm thông gia, đính hôn cho Lê Tử Ngôn và Lai Tháp.

Nhưng bởi vì thân thể của Lê Tử Ngôn không tốt, ít khi ra ngoài nên Lai Tháp với Lê Tử Ngôn chưa từng gặp mặt lần nào, hai người cũng không biết chuyện hôn ước đã được định trước này. Bây giờ hai người đều đã trưởng thành, Lê Tử Ngôn còn thi đậu chung trường đại học với Lai Tháp nên không bằng nhân cơ hội này để cho hai đứa bồi dưỡng tình cảm một chút cũng tốt.

"Cũng được, vậy lát nữa anh sẽ nói một tiếng nhà bên đó."

"Ừm."