Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh

Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh - Chương 39: Đánh bại bạch liên hoa - Lăn giường với sinh viên thể thao (13)




Cũng may cảnh tượng xấu hổ chỉ kéo dài vài phút, hai người bạn cùng phòng khác của Hàn Diệc Triết cũng vội vàng chạy tới, cùng nhau ăn mừng một phen, đến nhà hàng gần đó ăn cơm.

"Học trưởng, tôi nghe các học trưởng học tỷ nói anh muốn dọn ra khỏi ký túc xá, có chuyện gì xảy ra sao? Mâu thuẫn với bạn cùng phòng sao?"

"Dọn ra khỏi ký túc xá? Sao anh không nói với em, tại sao lại chuyển ra ngoài?"

Lê Tử Ngôn đang ăn, nghe Bạch Hạo Hiên nhắc tới như vậy, cậu rất kinh ngạc:

"Không có mâu thuẫn gì, anh cũng là định dọn ra ngoài, nhưng đi sớm hơn mà thôi. Không nói cho em biết, là bởi vì gần đây em bận luyện tập cho trận đấu, nên anh định sau trận đấu mới nói với em."

"Vậy học trưởng tại sao có ý định chuyển ra ngoài ở? Có phải không hoà thuận trong ký túc xá phải không? "

Hàn Diệc Triết khẽ nhíu mày, không thích những lời Bạch Hạo Hiên hỏi, sau khi bóc một con tôm cho Lê Tử Ngôn, không chút suy nghĩ trả lời:

"Tính cách của anh ấy rất tốt, tại sao lại không hòa hợp."

"Không phải vấn đề về quan hệ ký túc xá, ký túc xá của tụi anh rất tốt, chỉ là tụi anh học nhiều ngành khác nhau, vì một số lý do, thời gian luyện tập của tôi mỗi ngày đều kéo dài, buổi tối trở về ký túc xá cũng rất muộn. Họ cũng phải luyện tập và thi đấu, anh không muốn ảnh hưởng đến trạng thái của họ, và những con mèo con nữa, anh muốn nhận nuôi nhưng trong ký túc xá không tiện để nuôi vật nuôi."

"Đúng vậy, vậy cũng được..."

Hàn Diệc Triết gật đầu, không biết nghĩ tới cái gì, ánh mắt hơi loé, nhưng trên bàn có nhiều người, nên hắn cũng không nói gì.

Không ai chú ý đến sự khác thường của Hàn Diệc Triết, chỉ có ánh mắt Lê Tử Ngôn nhìn Bạch Hạo Hiên có chút phức tạp, chuyện cậu muốn dọn ra ngoài cũng không có bao nhiêu người biết, Bạch Hạo Hiên làm sao biết được, sao lại nói ra những lời như vậy.

Không suy nghĩ nữa, Lê Tử Ngôn thu hồi tầm mắt, năm người cũng thay đổi đề tài, trên bàn cơm lại là một mảnh ấp ám, sau khi ăn cơm xong, mọi người đều trở về ký túc xá nghỉ ngơi.

Ngược lại Hàn Diệc Triết vẫn đi theo bên cạnh Lê Tử Ngôn, cùng cậu đi xem mấy con mèo con.

Mèo mẹ vẫn còn cảnh giác với họ, nhưng cũng nhận ra là họ không có ác ý. Bởi vì Lê Tử Ngôn mỗi ngày đều đến thăm, thái độ của mèo mẹ đối với Lê Tử Ngôn hiển nhiên háo hức hơn so với Hàn Diệc Triết.

"Anh đã xem qua mấy căn nhà gần đây, nhưng tạm thời vẫn chưa thể chuyển vào, phải đợi học kỳ tiếp theo mới đi được."

"Có gần trường không?"

"Gần, bởi vì mỗi ngày huấn luyện đều về rất muộn, cho nên anh đặc biệt tìm một căn gần trường, đến lúc đó em có thể đến nhà anh làm khách nha."

Lê Tử Ngôn ngồi xổm, nghiêng đầu nhìn Hàn Diệc Triết, ánh mắt dịu dàng, khóe môi mỉm cười, biểu tình của Hàn Diệc Triết cũng càng thêm nhu hoà, có sự mong đợi mà hắn cũng không ý thức được.

"Ừm!"

"Còn nữa, nếu trận đấu của em đã kết thúc, mấy ngày sắp tới phải làm phiền em hỗ trợ anh luyện tập nhiều hơn."

"Tất nhiên là được!"

Hai người ở dưới lầu một lát, mới tự mình trở về phòng, liên tiếp nửa tháng, ngoại trừ sinh hoạt cuộc sống bình thường, hai người đều cùng nhau luyện tập ở trong phòng, một người vừa đọc sách vừa hỗ trợ ép chân, một người luyện tập động tác cơ bản và điệu nhảy dự thi.

Nửa tháng sau, cũng đã đến lúc Lê Tử Ngôn phải tham gia vòng tuyển chọn.

"Không phải nói một tháng sao, sao bây giờ phải đi sớm hơn?"

Hàn Diệc Triết đi theo bên cạnh Lê Tử Ngôn, giành lấy ba lô của Lê Tử Ngôn đeo lên người mình. Lấy nước cầm khăn, giống như một trợ lý nhỏ.

"Bởi vì trong bộ phận cũng cho một số sinh viên năm nhất tham gia tuyển chọn. Nên tụi anh cũng phải đi tuyển chọn để lấy kết quả trước, cuối cùng không nhất thiết chỉ có năm nhất đại diện cho trường đại học tham gia vào cuộc thi quốc gia, cũng không phải chỉ có năm hai và năm ba. Tình huống này thật ra cũng rất phổ biến, suy cho cùng khiêu vũ không phải là dựa vào thâm niên, có đôi khi tài năng cũng rất quan trọng, em cũng nên hiểu."

Giọng điệu của Lê Tử Ngôn rất bình thản, cậu cũng không quá quan tâm đến tình huống này, trên thực tế nếu là thân phận thật của cậu, cậu cũng không muốn dính líu với khiêu vũ quá nhiều, bởi vì cậu thiếu đam mê dành cho khiêu vũ. Nhưng vì cậu đã trở thành Lê Tử Ngôn của thế giới này, nên cậu sẽ toàn tâm toàn ý dốc hết tâm huyết cho việc này, đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao cậu dành cả trái tim để luyện múa.

Hàn Diệc Triết có thể hiểu rõ lời nói của Lê Tử Ngôn, dù sao khiêu vũ, thể thao, mỹ thuật, âm nhạc những thứ này không chỉ cần có trình độ và nổ lực, mà còn phải xem tài năng, có người cố gắng cách mấy cũng không bằng người có tài năng.

"Không sao, anh lợi hại như vậy nhất định có thể vào."

"Vậy mượn may mắn của em!"

Hai người nhìn nhau cười, cũng đã đi đến nhà hát.

Các giáo viên và giám khảo đã ngồi ở hàng đầu tiên bên dưới nhà hát, những giáo viên cũng đang chuẩn bị cho học sinh của họ trong hậu trường.

Lê Tử Ngôn cởi áo khoác, cầm ba lô vào phòng thay quần áo khiêu vũ của mình, sau đó sắp xếp chỗ ngồi cho Hàn Diệc Triết rồi mới đến chỗ giáo viên báo danh.

"Diệc Triết! Cậu đến đây cổ vũ tớ à?"

Bạch Hạo Hiên liếc một cái đã nhìn ra được bóng lưng Hàn Diệc Triết, vội vàng đuổi theo, vỗ bả vai đối phương, nhưng lúc đối phương quay đầu nhìn thấy cậu ta, trong mắt chỉ có sự kinh ngạc.

"Hạo Hiên? Cậu cũng tham gia tuyển chọn à?"

"Đúng vậy, cậu không phải tới cổ vũ tớ sao?"

"Tôi đi cùng học trưởng. Tới đây cổ vũ cho anh Tử Ngôn, cậu cũng cố gắng nha."

"......Được."

Bạch Hạo Hiên cúi đầu cắn môi, biểu tình mang theo mất mát, nhưng tâm tư của Hàn Diệc Triết hoàn toàn không đặt trên người cậu ta.

Giáo viên ở bên kia kêu Bạch Hạo Hiên chuẩn bị, Hàn Diệc Triết vẫy tay với cậu ta rồi rời khỏi hậu trường.

Cơ hội tuyển chọn này là một cơ hội tuyệt vời đối với hầu hết tất cả mọi người, bọn họ có thể thông qua lần tuyển chọn này để tham gia thi đấu quốc gia, có thể đánh bóng danh tiếng của mình, bước đầu cho sự phát triển trong tương lai, thậm chí có thể bởi vì biểu hiện tuyệt vời trong cuộc thi quốc gia mà được các giáo viên nổi tiếng chú ý.

Không ai là không lo lắng.

Ngoại trừ một tiết mục nhảy của một nhóm nữ đã được chọn, còn lại năm vị trí, số lượng tham gia có tám đội, năm nhóm và ba người solo.

Tuy bình thường quan hệ giữa mọi người đều không tồi, nhưng dưới tình huống này không có ai nhẹ tay hoặc khiêm nhường.

Hàn Diệc Triết ngồi ở hàng thứ ba ngay trước sân khấu, có thể vừa vặn nhìn thấy tất cả cảnh tượng, vị trí rất tốt, cũng không ảnh hưởng đến việc đánh giá của các thầy cô.

Cuộc tuyển chọn đã bắt đầu, Hàn Diệc Triết không phải ngành khiêu vũ, thậm chí không có tế bào nghệ thuật, nhưng hắn vẫn có thể phân biệt được đẹp, xấu.

Sức mạnh kiểm soát cơ bắp của các vũ công trên sân khấu, theo âm nhạc nhẹ nhàng nhảy múa, mỗi nhịp điệu đều phá lệ cảnh đẹp ý vui.

Trên sân khấu đã trình diễn được năm điệu nhảy nhóm, còn lại ba điệu nhảy solo, người đầu tiên xuất hiện biểu diễn solo chính là Bạch Hạo Hiên.

Vẫn là một thân màu trắng, theo tiếng nhạc thực hiện từng động tác khác nhau, đẹp thì có đẹp, nhưng Hàn Diệc Triết luôn cảm thấy thiếu cái gì đó.

Người thứ hai cũng là một người quen, là người dẫn chương trình cho bữa tiệc chào đón lần trước, Vương Tư Kiệt.

Điệu nhảy của hắn và Bạch Hạo Hiên có cùng một kiểu, hai người đại khái đều muốn thể hiện "nhu", nhưng luôn có gì đó khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.

Hàn Diệc Triết nhíu mày, đây là người cuối cùng, hắn chờ Lê Tử Ngôn hơn một tiếng.

Một bộ hán phục màu xanh, cầm một ống sáo, bắt đầu bằng tiếng thổi sáo, mỗi một động tác của cậu đều rất tự nhiên, cho dù chỉ là những điệu nhảy đơn giản cũng không làm cho người ta cảm thấy nhàm chán chút nào.

Chân tay mảnh mai, động tác không phải mềm lã, mà là cương nhu, có lực vừa phải không làm cho người ta cảm thấy quá mềm mại.

Cho đến khi âm nhạc dừng lại, Lê Tử Ngôn cúi đầu kết thúc, Hàn Diệc Triết vẫn đắm chìm trong đôi mắt trong trẻo đa tình vừa rồi, không khỏi xuất thần.

"Anh."

Hàn Diệc Triết lặng lẽ tiến vào hậu trường, nhanh chóng tìm được một vóc dáng mảnh khảnh như thanh trúc:

"Anh... Anh nhảy rất đẹp."

"Vậy sao? Cám ơn."

Hàn Diệc Triết lắc đầu, nhìn lớp mồ hôi mỏng trên trán Lê Tử Ngôn, trong lòng ngứa ngáy, đây là lần đầu tiên hắn xem Lê Tử Ngôn trình diễn một điệu nhảy hoàn chỉnh, nghiêm túc, đẹp mắt như vậy.

"Anh, chúng ta phải chờ ở chỗ này sao?"

"Ừm, kết quả sẽ được công bố ngay sau đó, sẽ không lâu đâu."

"Được, vậy em chờ cùng anh."

Hàn Diệc Triết đứng sau lưng Lê Tử Ngôn, cao hơn Lê Tử Ngôn nửa cái đầu, nên người ta khó chú ý đến vành tai hắn đang đỏ lên.

"Ký chủ, ngài đã được chọn."

'".....Mi có thể để ta có cảm giác hồi hộp được không?!"

"Ồ, tôi tưởng ngài đang rất mong chờ."

"....."

Âm thanh điện tử của 007 không hề có thăng trầm, khiến người ta cảm thấy đặc biệt thiếu đánh.

Chỉ là kết quả này cũng khiến Lê Tử Ngôn thở phào nhẹ nhõm.

"Kết quả đã có, chúc mừng Thanh Trúc, Khổng Tước Nam Hành, Đường Cung Dạ Yến, Ngắm Hoa, Nguyệt, năm đội này được chọn."

Giọng nói của giáo viên vang lên, hậu trường nhất thời có tiếng hưng phấn chúc mừng, có tiếng thở dài bất đắc dĩ, cũng tràn ngập kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi.

"Sao, sao lại như vậy. Anh Tư Kiệt."

Bạch Hạo Hiên nhìn vẻ mặt không cam lòng của Vương Tư Kiệt, lại nhìn Lê Tử Ngôn đứng bên cạnh Hàn Diệc Triết, ánh mắt tràn ngập kinh ngạc.

Lê Tử Ngôn chú ý tới tầm mắt của cậu ta, không hiểu sao lại cảm thấy có một loại dự cảm bất an.