Trên đường phố xe cộ và dòng người đều vội vàng đi lại, giờ cao điểm vào buổi sáng đã trôi qua được một lúc, xe cộ trên đường chính không còn nhiều như vừa rồi.
Nhân viên văn phòng nhìn thời gian trên đồng hồ và điện thoại của họ, vội vã đi về các tòa nhà khác nhau.
"Xin chào trợ lý Lê."
"Xin chào trợ lý Lê."
Cô tiếp tân đứng lên, hơi khom người với thanh niên đi tới từ cửa lớn, nở nụ cười thiện ý, đối phương gật đầu chào họ rồi cầm tài liệu của mình vào thang máy.
Hai cô gái nhìn nhau đồng thời cùng lộ ra một nụ cười, nguyên nhân không là gì khác, là do tính tình của trợ lý Lê quá ôn nhu, bộ dạng thật sự quá đẹp mắt, là nam nhân rất ôn hòa xinh đẹp, khác với nam nhân cường tráng đẹp trai mà hầu hết con gái đều thích. Lê Tử Ngôn mảnh khảnh, nhưng không phải gầy yếu, nhìn qua có thể nghĩ đến một người ôn nhu tinh tế, nhất là khi cậu cười rộ lên là một vẻ đẹp không phân biệt nam nữ.
"Lê Tử Ngôn, Lê Tử Ngôn!"
"Thẩm tổng!"
Tiếng kêu của người bên cạnh kéo lại suy nghĩ của Lê Tử Ngôn, cậu hồi phục tinh thần, cúi người với người ngồi ở bên cạnh:
"Xin lỗi, Thẩm tổng, vừa rồi em..."
"Tôi đã gọi cậu mấy lần rồi, hai ngày nay cậu bị cái gì vậy, lúc nào cũng mất tập trung."
Thẩm Trác Viễn nhíu mày, trên mặt viết lên ba chữ không kiên nhẫn, ném tài liệu trên tay lên bàn:
"Nếu cậu có chuyện gì cần giải quyết, thì tạm thời không cần đi làm nữa, tôi hy vọng trợ lý của tôi không làm ảnh hưởng đến hiệu suất của công ty chúng tôi."
"Dạ, Thẩm tổng."
Giọng điệu của Lê Tử Ngôn tràn ngập áy náy, đối phương cũng không phản ứng lại, cậu sắp xếp lại tài liệu trên bàn, cúi đầu chào Thẩm Trác Viễn rồi rời khỏi văn phòng của đối phương.
Trở lại phòng làm việc dành riêng cho trợ lý tổng giám đốc, Lê Tử Ngôn đóng cửa lại, dựa vào cửa thở ra một hơi nhẹ nhõm, đưa tay ấn huyệt thái dương.
Đây là ngày thứ ba cậu đến thế giới này, sau khi tìm hiểu đối tượng công lược và bối cảnh nhân vật, Lê Tử Ngôn chỉ cảm thấy đau đầu và khó giải quyết.
"007, mi chưa từng nói với ta mức độ trung cấp lại cách xa sơ cấp tới vậy."
[Là một kí chủ chuyên nghiệp, ngài nên chuẩn bị trước.]
".....Mi làm việc quá nghiêm túc rồi nha."
Lê Tử Ngôn lắc đầu, trở lại chỗ ngồi, mở tài liệu vừa rồi ra, cũng may chuyên ngành ban đầu của cậu cũng có liên quan đến tài chính, xử lý rất nhanh gọn, coi như là tích lũy kinh nghiệm cho tương lai của cậu trước khi trở về.
Tuy nhiên, cậu không hy vọng mình sẽ làm trợ lý cho chủ tịch tương lai, bởi vì chưa từng có ai nói với cậu rằng làm trợ lý không chỉ giúp ông chủ xử lý tài liệu mà còn phải chịu trách nhiệm về các vấn đề trong cuộc sống sinh hoạt hàng ngày, sống như một bà mẹ.
"Thẩm tổng, bản tài liệu thứ hai đã hoàn tất, hiện tại chỉ cần ngài ký tên."
Lê Tử Ngôn đặt giấy tờ lên bàn, hai tay cầm bút đưa cho Thẩm Trác Viễn.
Thẩm Trác Viễn nhận lấy bút trong tay đối phương, không biết là cố ý hay vô tình, làn da hai người trong nháy mắt chạm vào nhau, thời gian rất ngắn ngủi, chỉ khoảng một hai giây, Lê Tử Ngôn đột nhiên rụt tay lại, luống cuống cúi đầu.
Ký xong văn kiện, Thẩm Trác Viễn ngẩng đầu nhìn trợ lý nhỏ của mình, trong mắt mang theo một tia hứng thú.
"Thẩm tổng, 6 giờ tối sẽ có một bữa ăn tối với giám đốc điều hành tập đoàn Louis, xe đã chuẩn bị xong, 5 giờ rưỡi là thời điểm tốt nhất để xuất phát."
"Được rồi, đi xuống đi."
"Dạ."
Lê Tử Ngôn diễn đúng vai trò và thân phận trung thành của mình, sau khi cánh cửa được cậu cẩn thận đóng lại, không để ý tới nụ cười hứng thú của người trong phòng sau khi cậu rời đi.
Vuốt ve ngón tay của mình, phía trên dường như còn lưu lại cảm giác mềm mại, Thẩm Trác Viễn nhớ tới dáng vẻ ngượng ngùng vừa rồi của Lê Tử Ngôn cùng việc thất thần mấy ngày nay, ý tứ xâu xa trong mắt cùng nụ cười trên khóe miệng càng ngày càng nồng đậm.
Cả nhân viên bình thường và giám đốc điều hành cấp cao của công ty đều có rất nhiều cơ hội phải xã giao, bởi vì quan hệ xã hội đóng một vai trò quan trọng trong các dự án của một công ty. Thông qua xã giao, các công ty khác nhau có thể tạo mối liên hệ mới, họ cũng có thể thực hiện một số giao dịch trên bàn rượu. Cho dù là người có gia thế uyên bác, có lúc cũng không thể thoát khỏi sự tình này.
Thẩm Trác Viễn kế thừa công việc kinh doanh của gia đình đã mấy năm, những năm qua tham gia tiệc rượu cũng coi như không ít, trợ lý bên cạnh cũng thay đổi hai ba người, đến gần đây mới ổn định lại.
Mà Lê Tử Ngôn vinh quang trở thành trợ lý cá nhân của Thẩm Trác Viễn, phải gánh vác trách nhiệm của trợ lý, chắn rượu, xu nịnh. Sau mỗi một bữa tiệc, Lê Tử Ngôn gần như muốn nôn mửa, dựa vào lời nhắc nhở của 007 trong đầu, mới cố gắng chống đỡ trở về nhà.
Tuy nhiên, hậu quả của việc say rượu là đau đầu vào ngày hôm sau, ngay cả dạ dày cũng đau rát do uống quá nhiều rượu.
"Đem kế hoạch này đi, nói với mấy người bộ phận thiết kế, tiếp tục viết cái loại rác rưởi này cho tôi xem, thì lập tức thu dọn đồ đạc đi."
"Dạ."
Lê Tử Ngôn nhặt lên tài liệu bị ném xuống đất, lúc đứng lên còn không cẩn thận lảo đảo một chút, nhưng rất nhanh đã ổn định, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt.
Thẩm Trác Viễn ngồi trên ghế giám đốc, tất nhiên nhìn thấy rất rõ, nhưng hắn cũng không phải là một ông chủ ân cần tốt bụng, sẽ có ý tốt nhắc nhở Lê Tử Ngôn chú ý nghỉ ngơi.
Lê Tử Ngôn dựa theo phân phó của Thẩm Trác Viễn chuyển lời cho mấy giám đốc, đương nhiên lúc cậu nói cũng có uyển chuyển đôi chút, nhưng mấy vị giám đốc cũng là người lão làng, tất nhiên đều biết tính cách của Thẩm Trác Viễn, ai nấy đều đổ mồ hôi lạnh.
"Sợ là ta còn chưa hoàn thành nhiệm vụ, sẽ bị cái tên này vắt kiệt sức đến chết."
Lê Tử Ngôn trong lòng âm thầm phun tào, vừa định trở về văn phòng, nhưng bị gọi lại.
"Trợ lý Lê! Trợ lý Lê!"
"Tiểu Lâm, có chuyện gì vậy? Sao hốt hoảng thế?"
Lê Tử Ngôn quay người lại, nhìn thấy vẻ mặt Tiểu Lâm đang căng thẳng.
"Trợ lý Lê, một tiểu thư họ Trần vừa mới tới, nói là muốn tìm Thẩm tổng, cô ấy không có hẹn trước nên không thể đi lên, nhưng đối phương nói là đã nói chuyện với chủ tịch Thẩm, chúng tôi không biết phải xử lý như thế nào."
"......Cô trước tiên dẫn vị tiểu thư này đến phòng tiếp khách trên lầu bảy, còn lại để tôi xử lý."
"Được."
Tiểu Lâm xoay người vào thang máy, vội vàng chạy đi, bởi vì bình thường loại chuyện này đều do Lê Tử Ngôn xử lý, nhưng vì vừa rồi Lê Tử Ngôn phải đến phòng thiết kế, điện thoại không gọi được, Tiểu Lâm mới vội vàng chạy lên.
Chủ yếu là cô gái dưới lầu nhìn qua rất kêu ngạo, đồ trên người đều có giá trị cao, lại có số điện thoại của chủ tịch nên cần phải thận trọng.
Bên này Lê Tử Ngôn đi thang máy lên lầu, trong đầu không ngừng tìm kiếm, bên cạnh Thẩm Trác Viễn có tiểu tình nhân nào họ Trần sao?