"A, tổng giám đốc Thẩm, nghe nói cậu đang giữ gìn bản thân sạch sẽ để kết hôn?"
Trong quán bar, một thanh niên mặc áo sơ mi hoa mỉm cười nhìn Thẩm Trác Viễn, trong ánh mắt không chút che giấu sự thăm dò và hứng thú.
Thẩm Trác Viễn cầm ly rượu đưa lên miệng, che đi một phần ý cười của mình:
"Cậu thật nhanh."
"Cậu là ai chứ, đường đường là đại thiếu của Thẩm gia, là người hiện tại nắm quyền điều hành doanh nghiệp của Thẩm thị, có rất nhiều người nhìn chằm chằm cậu, tin tức về cậu còn nóng hơn cả tin đồn của diễn viên nổi tiếng."
Vệ Ninh uống một ngụm rượu, cúc áo sơ mi trước ngực cởi đến giữa hai xương sườn, lồng ngực trần trụi lộ ra một mảng lớn, trên tai anh còn đeo bông tai đinh tán màu đen, cả người đều có vẻ đặc biệt phóng đãng.
Vệ Ninh và Thẩm Trác Viễn là bạn cũ, hai người đều là con nhà quý tộc, cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cho nên khi đối mặt với giọng điệu trêu chọc của Vệ Ninh, Thẩm Trác Viễn cũng không có bất mãn.
"Hừ, đám người kia đúng là quá phận, làm cái gì cũng không qua mắt họ."
"Thật hay là giả? À tôi nghe nói Vương tổng đã bỏ rất nhiều tiền vào một mỹ nhân."
"Mỹ nhân?"
Thẩm Trác Viễn hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói mang theo khinh thường, nghĩ đến từ mỹ nhân, hắn liền nhớ tới gương mặt tinh xảo cùng thẹn thùng kia:
"Khẩu vị của mấy tên nhà giàu mới nổi mà thôi. "
Dù sao cũng đã quen biết nhiều năm, với tư cách là bạn cũ của Thẩm Trác Viễn, có thể nhìn ra ánh mắt và lời nói vừa rồi của Thẩm Trác Viễn không được đơn giản.
"Theo ý tứ của cậu, khẩu vị của cậu tốt hơn gã hả?"
"Cậu đang khen hay chế giễu tôi vậy?"
Ngón tay Thẩm Trác Viễn đặt trên đùi gõ gõ, nhớ tới sau khi nói với Lê Tử Ngôn rằng hôm nay mình sẽ đi quán bar, ánh mắt Lê Tử Ngôn có chút u ám, trong lòng dâng lên một tia đắc ý, ngay cả trên mặt cũng mang theo nụ cười.
Vệ Ninh vẫn chú ý đến trạng thái của Thẩm Trác Viễn, nhìn thấy ánh mắt và biểu tình của hắn có sự biến hóa, lập tức quái lạ kêu lên:
"A a, cậu bị làm sao vậy? Nghĩ đến cái gì mà cười tươi đến vậy?"
Thẩm Trác Viễn liếc anh một cái, không nói gì, đặt ly rượu sang một bên.
"Cậu về sao?"
"Ngày mai còn phải đi dự tiệc từ thiện, tôi cũng không giống cậu."
"Hứ, cậu làm sao còn được tự do như tôi chứ?"
Thẩm Trác Viễn khoát tay, cầm áo khoác của mình, xoay người rời đi.
Vệ Ninh đem rượu rót xuống cổ họng, lắc đầu, bộ dạng vừa rồi của Thẩm Trác Viễn khiến anh nhớ tới một tin đồn anh nghe được trong đám người kia.
"Trợ lý là mỹ nhân xinh đẹp nha... Ha ha, nói mới nhớ, lâu rồi không chú ý đến công ty của đại thiếu gia Thẩm..."
————
Nếu muốn tham gia các sự kiện như tiệc tùng, trang phục của Thẩm Trác Viễn đều do Lê Tử Ngôn phối hợp và chuẩn bị, cho nên từ sáng sớm Lê Tử Ngôn đã đến căn hộ của Thẩm Trác Viễn, mang theo âu phục cao cấp được đặt trước.
"Thẩm tổng, đã chuẩn bị xong rồi."
"Ừm, đặt ở phòng thay đồ."
"Dạ."
Bởi vì Lê Tử Ngôn cũng phải đi theo tham dự bữa tiệc, nên hôm nay Lê Tử Ngôn mặc một bộ lễ phục khác với đồ vest đi làm bình thường, thắt lưng và đường viền cổ áo được thiết kế tinh tế hơn, tôn lên dáng người ưu tú của cậu, vòng eo mảnh khảnh, lưng thẳng, còn có đôi chân thon dài.
Thẩm Trác Viễn cứ như vậy nhìn bóng lưng Lê Tử Ngôn, trong lòng liền thỏa mãn.
Năng lực của Lê Tử Ngôn đúng là xuất chúng, ngay cả trang phục và ánh mắt cũng rất ưu tú, quần áo được chọn riêng đặc biệt tôn lên khí chất của Thẩm Trác Viễn. Bộ lễ phục màu xanh đậm trên người Thẩm Trác Viễn có vẻ đặc biệt ổn trọng, cũng không lộ ra cảm giác nặng nề, đem khí chất lắng đọng nhiều năm trên người hắn thể hiện ra.
Mặc cả bộ trang phục xong, Thẩm Trác Viễn cầm lấy cà vạt, liếc nhìn cúc tay áo ở một bên, đi tới trước mặt Lê Tử Ngôn.
(truyện chỉ có ở UynUyn17)
"Thắt cho tôi."
"A, dạ."
Trước kia Lê Tử Ngôn đã từng làm chuyện này, nhưng Thẩm Trác Viễn rất hiếm khi bảo cậu giúp thắt cà vạt. Sự chênh lệch chiều cao giữa hai người tương đối rõ ràng, dáng người Thẩm Trác Viễn vượt trội, chiều cao đã sắp tới 1m9, Lê Tử Ngôn cũng không thấp, nhưng dáng người 1m81 đứng trước mặt Thẩm Trác Viễn cường tráng thì có hơi nhỏ nhắn.
Cậu đứng trước mặt Thẩm Trác Viễn, tầm mắt vừa vặn đối diện với hầu kết Thẩm Trác Viễn, hắn cúi đầu, từ góc độ nhìn từ trên xuống dưới có vẻ đặc biệt ngoan ngoãn.
Tâm tình Thẩm Trác Viễn đặc biệt thoải mái, có chút nuối tiếc một ít phúc lợi mình đã bỏ lỡ lúc trước, người trước mặt chỉ là thắt cà vạt cho hắn cũng đã đỏ tai, nếu làm cái gì khác... Ha ha, người dễ mắc cỡ như vậy, chỉ sợ là toàn thân đều đỏ ửng lên?
Nghĩ đến hình ảnh đó, Thẩm Trác Viễn không khỏi có chút mong đợi.
"Thẩm tổng, xong rồi."
"Ừm, không tệ."
Nhìn vào gương, Thẩm Trác Viễn hài lòng gật đầu, liếc nhìn thời gian, hai người cùng nhau ra khỏi cửa.
Hầu hết các bữa tiệc từ thiện không chỉ đơn giản là làm từ thiện. Nhiều doanh nhân và người nổi tiếng tham dự các bữa tiệc từ thiện, cũng không chỉ đơn thuần là muốn tìm kiếm tình nhân. Bữa tiệc kiểu này là một cơ hội để tạo dựng danh tiếng cho mình, là một cơ hội tốt để các công ty tạo mối quan hệ, cho dù không thể ở chỗ này nói chuyện về kinh doanh, nhưng có thể ở trước mặt các ông trùm trong giới kinh doanh làm quen cũng rất tốt rồi
Đương nhiên, mục đích Thẩm Trác Viễn tham gia bữa tiệc từ thiện này cũng không phải chỉ như vậy, Thẩm gia là một gia tộc lâu đời có bối cảnh sâu sắc, từ tiền bối của Thẩm Trác Viễn đến bây giờ, đã làm không ít từ thiện, bởi vì ông cha Thẩm gia tin tưởng việc ở hiền gặp lành, trồng thiện nhân được thiện quả, cho nên đây cũng là một trong những phương châm dạy dỗ của Thẩm gia.
Thẩm Trác Viễn trước mắt là người nắm quyền của Thẩm gia, tất nhiên cũng duy trì quy củ này, bởi vậy Thẩm Trác Viễn tham gia bữa tiệc từ thiện này không phải vì bán danh dự, cũng không phải vì danh lợi, dù sao hai thứ này hắn cũng không thiếu.
Bữa tiệc từ thiện còn chưa bắt đầu, trong hội trường đã có rất nhiều người, mỗi người đều ăn mặc sang trọng, sau khi nhìn thấy Thẩm Trác Viễn đang từ đám đông đi vào, ánh mắt mọi người đều sáng lên, bắt đầu sửa sang trang phục của mình, ý muốn tiếp cận.
"Thẩm tổng, ngưỡng mộ ngài đã lâu, ngài thật sự là một người tài giỏi!"
"Đúng vậy, Thẩm tổng, thật sự là tuổi trẻ đầy hứa hẹn! Tất cả chúng tôi đều bị lão gia so sánh với ngài!"
"Thẩm tổng, nghe nói dự án Bắc Thành của công ty ngài đang được thực hiện, tôi..."
Những lời tâng bốc, nịnh nọt, không ngừng vang bên tai Thẩm Trác Viễn, chỉ làm cho Thẩm Trác Viễn cảm thấy chán ghét, hắn liếc nhìn Lê Tử Ngôn ở bên cạnh đang cười đáp lời cho hắn, đưa tay vỗ eo Lê Tử Ngôn.
"Tôi đã có hẹn với người khác, xin đi trước."
Nói xong liền xoay người rời đi, Lê Tử Ngôn cũng gật đầu với mọi người, thuận theo đi phía sau Thẩm Trác Viễn. Động tác vừa rồi của Thẩm Trác Viễn cũng không che giấu gì, rõ ràng chỉ là một động tác rất đơn giản, nhưng trong mắt những người xung quanh lại có ý tứ khác
Nghĩ đến gương mặt xinh đẹp và dáng người ưu tú của Lê Tử Ngôn, trong lòng mọi người đều có suy nghĩ khác nhau.
Chỗ ngồi của Thẩm Trác Viễn không phải ở đại sảnh dưới lầu, mà là một phòng riêng trên lầu hai, từ vị trí này có thể nhìn rõ tất cả động tĩnh ở dưới lầu, hơn nữa ở đây cũng rất yên tĩnh.
Ngay khi bước đến vách ngăn giữa một phòng, liền nghe được một âm thanh quen thuộc.
"Tôi nói này tổng giám đốc Thẩm, tôi chờ anh được nửa ngày rồi đó."