Editor: Uyên Uyên
[Ký chủ, nhất định phải thế này?]
"Muốn làm thì phải làm cho tới cùng, ở lại sẽ để lộ sơ hở."
Giọng nói của Lê Tử Ngôn rất thản nhiên, kéo vali của mình, quay đầu nhìn lại nơi mình từng ở khoảng thời gian này.
[Nhưng theo phân tích dữ liệu của tôi, tính cách của Thẩm Trác Viễn chắc chắn sẽ không đuổi theo ngài.]
"Dữ liệu là dữ liệu, cảm xúc là cảm xúc, sự khác biệt lớn nhất giữa dữ liệu và cảm xúc chỉ có một, đó là con người. Con người sẽ luôn thay đổi, cảm xúc cũng là thứ khó kiểm soát nhất, nếu ảo tưởng là có thể sử dụng một chuỗi dữ liệu để xác định một người, là một sai lầm lớn."
Lê Tử Ngôn trên mặt mang theo nụ cười, nhưng ánh mắt lại mang theo chút bi thương, cậu cũng là con người, không đến mức rung động nhanh như vậy, nhưng luôn có một loại cảm xúc luyến tiếc:
"Hơn nữa, nếu hắn không đuổi theo ta, ta ở lại lâu cũng vô ích."
007 trầm mặc, nó chỉ là một hệ thống được sáng tạo ra, không có tình cảm, cũng không hiểu được tình cảm là gì, trong khoảng thời gian hoàn thành nhiệm vụ với Lê Tử Ngôn, nó luôn kinh ngạc trước sự kỳ diệu và thay đổi của nhân loại, như bây giờ, nó cảm thấy dường như Lê Tử Ngôn cũng sinh ra tình cảm với Thẩm Trác Viễn.
[Ký chủ, ngài cảm thấy thế nào với đối tượng công lược.]
"......Ta không biết, có lẽ là ta thích hắn."
Lê Tử Ngôn mỉm cười đi về phía trước, nhớ lại từng khoảnh khắc khi cậu ở chung với Thẩm Trác Viễn:
"Dù sao cũng ở bên nhau lâu như vậy, mỗi ngày đều tiếp xúc thân mật, có lúc cũng phải động tâm."
Hơn nữa Thẩm Trác Viễn luôn mang đến cho cậu một cảm giác đặc biệt quen thuộc, tuy rằng cậu không biết loại cảm giác này là gì, nhưng trong vô thức cậu luôn muốn lại gần hắn, giống như ly sữa socola Thẩm Trác Viễn cho cậu, thật ấm áp, có thể xoa dịu được trái tim mệt mỏi của cậu...
Lê Tử Ngôn rời đi rất dứt khoát sạch sẽ, cậu không rời khỏi thành phố của mình, mà là thuê một căn nhà ở một vùng ngoại ô, trang trí đơn giản rồi liền chuyển vào.
Lúc trước cậu tốt xấu gì cũng từng là trợ lý của một công ty lớn, tiền lương một tháng đã đủ cho cậu sinh hoạt, tuy rằng cậu từ chức không theo thủ tục rõ ràng, phải bồi thường một ít tiền vi phạm hợp đồng, nhưng hiện tại để cho cậu sống tốt vẫn ổn.
Đúng như những gì cậu đã nói với Thẩm Trác Viễn, hắn giống như một giấc mộng hảo huyền, Thẩm Trác Viễn mang đến cho cậu những ảo cảnh ngọt ngào nhất, bây giờ lại trở nên trống rỗng, đều đã biến thành bọt biển hư ảo.
"Tiểu Ngôn, trà."
Thẩm Trác Viễn lên tiếng ra lệnh, nhưng một lúc lâu vẫn không có ai đáp lại, hắn ngẩng đầu, mới nhớ tới văn phòng bên cạnh mình đã sớm dọn đi.
"..."
Thẩm Trác Viễn trầm mặc từ trên ghế đứng lên, từng bước từng bước đi đến văn phòng lúc trước của Lê Tử Ngôn, vuốt ve cái bàn vẫn sạch sẽ, ngồi ở vị trí từng thuộc về Lê Tử Ngôn.
Nơi đó còn lưu lại mùi hoa trà nhàn nhạt trên người Lê Tử Ngôn, nhưng dường như đã sắp tan biến.
Ba ngày, Lê Tử Ngôn đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của hắn.
Ba ngày, cũng chỉ ngắn ngủi ba ngày, Thẩm Trác Viễn lại cảm thấy cuộc sống của mình biến thành một mớ hỗn độn, cái gì cũng không ổn.
Rõ ràng là đặt đồ ăn theo sở thích của hắn, nhưng làm thế nào cũng cảm thấy khó ăn, thịt không mềm như Lê Tử Ngôn hầm, món ăn không thơm như Lê Tử Ngôn nấu, ăn...cũng không còn cảm giác mà Lê Tử Ngôn mang đến cho hắn nữa.
Khi về đến nhà liền theo bản năng muốn gọi tên Lê Tử Ngôn, muốn cậu xuất hiện trước mặt mình, cho hắn một cái ôm.
Nhưng mọi chuyện đều không có khả năng, Thẩm Trác Viễn chưa bao giờ nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy, nhưng hắn phải thừa nhận rằng Lê Tử Ngôn đã sớm thâm nhập vào cuộc sống của hắn, trở thành một phần không ai có thể thay thế được.
(Truyện chỉ có tại wp UynUyn17)
Đúng như những gì Vệ Ninh đã nói, Lê Tử Ngôn quá tốt, cậu giống như một người yêu hoàn mỹ trong lòng Thẩm Trác Viễn, đẹp mắt, sạch sẽ, trước mặt Thẩm Trác Viễn vừa nghe lời vừa nhu thuận, chuyện gì cũng ưu tiên cho Thẩm Trác Viễn, cho dù mình bị tổn thương, cũng tự mình chạy đi, không muốn mang đến bất kỳ áy náy nào cho Thẩm Trác Viễn.
Hắn thật sự là một tên khốn nạn...càng nhớ tới Lê Tử Ngôn, hắn càng đau lòng, đôi mắt đỏ hoe tràn đầy thất vọng, bàng hoàng kia đã trở thành nỗi đau trong lòng Thẩm Trác Viễn, khiến hắn không thể dứt ra được...
"Thẩm tổng, Trần tiểu thư tới rồi."
Thẩm Trác Viễn đang dựa vào ghế ngồi, nhắm mắt lại, nghe được lời của thư ký tạm thời ngoài cửa mới chậm rãi mở mắt ra, đi ra ngoài theo lịch hẹn.
Lần này Trần tiểu thư không tới một mình nữa, mà còn mang theo một người đàn ông tướng mạo nho nhã, trạc tuổi Thẩm Trác Viễn, khí chất cả người đều ôn nhu, ánh mắt lại mang theo sự nhiệt tình của người trẻ tuổi.
"Thẩm tổng, đã lâu không gặp."
Trần tiểu thư lịch sự bắt tay Thẩm Trác Viễn, trong lòng lại có chút khiếp sợ trước trạng thái của Thẩm Trác Viễn:
"Đây là bạn trai tôi, Nam Huân."
"Ngài Thẩm, xin chào."
Nam Huân khi đối mặt với Thẩm Trác Viễn không kiêu ngạo cũng không xu nịnh, cũng không cảnh giác, tuy rằng người trước mặt này là vị hôn phu trên danh nghĩa của bạn gái anh, nhưng anh có đủ tự tin rằng người yêu của anh sẽ chỉ chọn mình. . truyện tiên hiệp hay
Trần Mộng Trúc và Nam Huân hôm nay đều có tinh thần, mỗi lời nói mỗi cử chỉ đều lộ ra tình yêu nồng nhiệt, Thẩm Trác Viễn ở đối diện lại chỉ một mình, sắc mặt mang theo suy sụp khó có thể che giấu.
" Thẩm tổng trong có vẻ hơi mệt mỏi, gần đây công việc quá bận rộn sao? Tại sao trợ lý trước kia của anh không có ở đây?"
Chỉ có hai câu nói, chỗ nào cũng có điểm đau, nếu là bình thường, Thẩm Trác Viễn đã sớm trào phúng bỏ đi, hiện tại lại không có khí thế như lần đầu gặp Trần Mộng Trúc.
"Hôm nay Trần tiểu thư tới đây có việc gì sao?"
Đối phương không trả lời, Trần Mộng Trúc cũng không phải người không biết thức thời, nắm lấy tay người bên cạnh, hai người nhìn nhau cười, dáng vẻ ngọt ngào thân mật như vậy khiến trong lòng Thẩm Trác Viễn chua xót:
"Lúc trước đã nói với anh, sở dĩ tôi đồng ý hôn ước này là vì muốn tranh thủ thời gian cho bạn trai."
"......Ừm, tôi biết."
Thẩm Trác Viễn đáp một tiếng, ánh mắt đặt trên nụ cười và cử chỉ của hai người:
"Trần tiểu thư, ngài Nam, xin hỏi hai người ở bên nhau bao lâu rồi."
"Đã bốn năm rồi, nhưng mà bởi vì lúc trước tôi chưa có năng lực gì, không xứng với Mộng Trúc, sợ ba mẹ em ấy không hài lòng, mới không dám cầu hôn."
Thẩm Trác Viễn gật đầu, hai người đối diện có thể nhìn ra được trạng thái của Thẩm Trác Viễn không tốt, cũng thức thời không quấy rầy nữa, nói đơn giản hai câu liền rời đi.
Chưa đi được hai bước, đã bị Thẩm Trác Viễn gọi lại:
"Ngài Nam, Trần tiểu thư, tôi không có ý xen vào chuyện riêng tư của hai người, chỉ là muốn biết hai người làm thế nào để duy trì tình cảm?"
"Tình cảm khi ở chung sẽ chậm rãi tích lũy lớn dần lên, nếu nói cách duy trì..."
Hai người nhìn nhau, Nam Huân nói tiếp lời Trần Mộng Trúc:
"Tin tưởng, thẳng thắn, chân thành, chúng tôi chung thuỷ với nhau, trung thực với nội tâm."