Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh

Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh - Chương 91: Hạ gục chàng trai tâm cơ - Trêu chọc tướng quân muộn tao (1)






Thế giới thứ năm: Ngoài lạnh trong nóng muộn tao tướng quân công X Trà xanh ốm yếu vương gia thụ

Editor: Uyên Uyên

Gạch đỏ ngói xanh, liễu xanh rũ xuống, giữa mùa hè oi bức khiến chim chóc đều không muốn kêu ra tiếng, chỉ còn lại tiếng ve sầu oi ả.

Cung nhân cúi đầu, trong tay cầm bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn, quy củ theo thứ tự tiến vào trong phòng.

Trong nội điện, một nam tử mặc trường bào màu tím đứng ở chính giữa, bên cạnh là một thị nữ mặc áo váy màu xanh lam, đang hầu hạ y mặc quần áo.

"Vương gia, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, ngài dùng một chút đi ạ."

Giọng nói của thị nữ rất nhẹ, ngoại trừ sự tôn trọng nên có thì còn có một ít thương tiếc:

"Bữa sáng hôm nay đều là đồ thanh đạm, ngài ít nhiều cũng nên dùng một ít."

Thắt lưng được đeo xong, phác hoạ ra vòng eo nhỏ của nam tử, thoạt nhìn có vẻ còn thon thả hơn so với các thị nữ trong phòng. Khuôn mặt thanh tú, đuôi mắt hơi nhếch lên càng tăng thêm không ít phong tình cho đôi mắt hoa đào.

"Khụ khụ, ừm, vậy ngươi đi chuẩn bị đi, khụ khụ."

"Dạ."

Thấy người trước mặt gật đầu, trên mặt thị nữ cuối cùng cũng xuất hiện một nụ cười, hành lễ xong liền ra khỏi phòng cho người chuẩn bị đồ ăn.

Lê Tử Ngôn phất tay với hạ nhân ở xung quanh, người trong phòng liền hiểu chuyện lui ra ngoài, chỉ để lại một người sai vặt ở bên cạnh.

Chậm rãi đi đến bàn Bát Tiên ngồi xuống, Lê Tử Ngôn một tay chống đầu, khẽ nhắm hai mắt lại, giữa lông mày mang theo một tia mệt mỏi.

Nói đến cũng kỳ lạ, lần này xuyên qua thế giới mới, cậu ngược lại không còn thoải mái như trước, tinh thần luôn cảm thấy đặc biệt mệt mỏi, giống như bị cái gì đó kiềm hãm. Nhưng vẫn như mọi khi, ký ức của cậu lại xuất hiện vấn đề.

Rõ ràng lúc rời khỏi thế giới trước, Lê Tử Ngôn có thể cảm giác được rõ ràng nỗi đau khổ cùng không nỡ như xé rách nội tâm của mình, nhưng hiện tại giống như chỉ là một giấc mơ, cái gì cũng không nhớ rõ.

007 ở trong thức hải có chút chột dạ, màn hình điện tử chớp nháy liếc nhìn hộp dữ liệu ở phía sau mình, không nói gì.

"Vương gia, bữa sáng hôm nay có tổ yến hầm với vịt Nam Tiên, đậu phụ dồn thịt hầm rượu, vịt hấp tương, thịt lợn nướng với đuôi hưu, chả giò với tiểu long bao, đều là món thanh đạm dinh dưỡng, ngài dùng chút đi ạ."

Lê Tử Ngôn liếc nhìn đủ loại món ăn trên bàn, trong lòng lại thán phục một tiếng. Mặc dù cậu đã đến thế giới này được nửa tháng rồi, nhưng vẫn bị những món ăn tinh xảo ở đây làm cho khiếp sợ.

Chỉ là tuy rằng món ăn của thế giới này rất tinh xảo, nhưng Lê Tử Ngôn lại không có phúc hưởng thụ. Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Lê Tử Ngôn uống một ít tổ yến, dùng thử thức ăn trên bàn, không ăn được bao nhiêu đã bỏ đũa xuống.

Không phải món ăn này không ngon, cũng không phải cậu ăn không quen, mà là thân thể của cậu lúc này là một người bệnh, thật sự là ăn không được bao nhiêu.

"Vương gia, ngài dùng thêm một chút nữa đi ạ."

Thị nữ ở một bên nhẹ nhàng lên tiếng thương lượng, nhưng người ngồi trên ghế lại lắc đầu, chống bàn đứng lên.

"Thái Vi, các ngươi dọn hết đi, thưởng cho người trong phòng bếp."

Đồ ăn trên bàn đều là do Thái Vi "thử độc", không có gì là không sạch sẽ, nhưng cuối cùng Lê Tử Ngôn cũng là một người hiện đại, phim truyền hình cung đấu gì đều đã xem qua, thay vì ném thì cũng nên thưởng cho bọn họ.

"......Dạ."

Thái Vi khom người hành lễ, trong lòng thở dài một hơi, không biết thân thể Vương gia nhà mình lúc nào mới có thể dưỡng tốt.

Chuyện trong Vương phủ đều có tổng quản xử lý, Thái Vi cùng Vân Nhạc là thị nữ và gã sai vặt bên người Lê Tử Ngôn, cần phải đi theo bên cạnh Lê Tử Ngôn để quan tâm yêu cầu của y. Hôm nay là ngày thứ hai Lê Tử Ngôn hồi kinh nên muốn vào triều diện kiến Hoàng thượng, hai người bọn họ tất nhiên cũng phải đi theo.

Triều đại Kim Võ đã có lịch sử trăm năm, đến nay không thể thiếu hoàng đế kế thừa, đương kim Thánh Thượng cũng đã trải qua trận tranh đoạt, mới leo lên được ngôi vị hoàng đế.

Mà Lê Tử Ngôn, chính là em trai ruột cùng mẹ với đương kim Thánh Thượng, chỉ là con nối dõi của tiên đế không nhiều lắm, Lê Tử Ngôn lúc tám tuổi vì cứu anh trai của mình mà bị người đẩy ngã xuống hồ, suýt nữa mất mạng, tuy đã được cứu lên nhưng lại bị băng trong hồ ảnh hưởng.

Tuy nhiên cũng chính vì thế, Thánh Thượng hiện nay cùng mẫu phi của hai người mới bắt đầu giấu tài, các hoàng tử khác cũng bởi vì Lê Tử Ngôn quá yếu ớt mà hạ thấp cảnh giác với bọn họ.

Một năm trước, trong trận tranh giành đoạt quyền, Lê Tử Hàn được lập làm thái tử kế vị, những gian thần phản bội cũng bắt đầu gây náo động, người Nam Man cũng khiêu khích gây biểu tình, quân đội trong triều trước tiên phải bảo đảm cho nội triều được an ổn, cho nên đã gây ra cục diện rắc rối ở phương nam.

Cũng chính vào lúc này, Lê Tử Ngôn vẫn luôn rú rú trong nhà lại tự nguyện xin ra trận, đến lãnh địa của Đông Nam Vương nơi bị Nam Man quấy rối làm hạt nhân, sau khi hợp tác với binh lính Đông Nam Vương, cuối cùng cũng bình định được rắc rối ở trong lẫn ngoài.

Chẳng qua vừa đi chính là một năm, cho đến khi chiến loạn hoàn toàn bình định vào tháng trước, Lê Tử Ngôn cuối cùng cũng có thể trở về.

(Truyện chỉ có tại wp UynUyn17)

Lê Tử Ngôn dựa vào xe ngựa, thu hồi tầm mắt của mình, hồi trung học cậu không học ở ban xã hội, nên đối với những chi tiết trong lịch sử cũng không hiểu rõ, triều đại này lại là hư cấu nên cậu cũng không biết những việc này. Chỉ có một đạo lý cậu rất rõ ràng, trong hoàn cảnh này, hoà bình sợ chỉ là tạm thời.

Nhưng mà cũng may, căn cứ vào phân tích của 007, vị hoàng đế này đối với người em này là thật lòng, Lê Tử Ngôn khẽ thở dài một hơi, ngồi ở trong xe ngựa ho khan vài tiếng.

"Vương gia, đến rồi."

"Khụ khụ, Thái Vi, Vân Nhạc, cứ ở đây chờ ta."

Lên triều diện kiến Hoàng thượng không thể mang theo người hầu, Vân Nhạc cùng Thái Vi cũng biết, tuy rằng lo lắng cho thân thể của Vương gia nhưng vẫn chờ ở cửa.

Thời gian Lê Tử Ngôn đến không tính là sớm, các đại thần đã sớm chờ ở trong Thái Hoà điện.

"Khởi bẩm Hoàng thượng, Thánh Vương gia đến gặp."

Thánh Vương gia là lúc Lê Tử Ngôn rời kinh, Hoàng thượng đã chuẩn bị sẵn tước vị cùng phẩm cấp chỉ chờ hôm qua cậu trở về, liền hạ lệnh sắc phong.

"Mau mời vào!"

Hoàng thượng nghe vậy ánh mắt đều sáng lên, liên tục phất tay.

Các đại thần trên triều cũng đều là những lão nhân trung thành, tất nhiên cũng biết được tình cảm giữa Vương gia và Hoàng thượng, cũng biết được những cống hiến của Vương gia đối với triều đình, trong lúc nhất thời đều rất cao hứng.

Hoàng thượng cũng không trách tội, nếu không phải có quy củ thì hôm qua y đã đến Vương phủ.

Theo tiếng tuyên bố của thái giám, Lê Tử Ngôn từng bước đi vào trong điện, cậu hành lễ, mái tóc dài được buộc lên một nửa, bị tứ trảo kim mãng quan* giữ lại, phần tóc còn lại thả ra, lại không hề lộn xộn, mà lộ ra khuôn mặt tinh xảo đặc biệt bắt mắt người khác.

Định Viễn đại tướng quân đứng ở hàng đầu tiên nghiêng người, không chút kiêng dè đánh giá tiểu vương gia vừa mới đi vào, dáng người kia quá mức gầy yếu, vòng eo nhỏ dường như chỉ một tay của hắn là có thể ôm trọn. Hướng lên trên... nghe nói thân thể của tiểu vương gia này không được tốt lắm, xem ra là thật, sắc mặt mang theo bệnh ốm yếu tái nhợt, có điều sống lưng thẳng tắp, trên người có khí chất cao quý giống Hoàng thượng.

Lê Tử Ngôn vén trường bào lên, quỳ trên mặt đất, động tác như từng khung hình chuyển động, cực kỳ cảnh đẹp ý vui.

"Vi thần đến muộn, xin Hoàng thượng tha tội, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

"Mau bình thân!"

Khoé mắt Lê Tử Hàn đỏ lên, nếu không phải tình huống không đúng, chỉ sợ y sẽ tự mình xuống nghênh đón.

Thân thể Lê Tử Ngôn quá yếu, mới từ phía nam chạy về, ở trên đường xóc nảy hơn nửa tháng, thân thể còn chưa khoẻ, lúc này lại vừa quỳ nên lúc đứng dậy liền lảo đảo suýt nữa ngã xuống, may mà có người bên cạnh đưa tay ôm lấy eo cậu.

Lê Tử Ngôn nghiêng đầu, ánh mắt liền rơi vào một đôi mắt sâu thẳm quen thuộc, khiến cậu trong nháy mắt thất thần.

tứ trảo kim mãng quan

chapter content