Xuyên Nhanh: Cô Gái Đến Từ Địa Ngục

Chương 4: Khi tú tài gặp nhà binh (2)




【 Thế giới nhiệm vụ là xuyên vào một cách ngẫu nhiên, và không phải chuyện 89 có thể quyết định được. Ký chủ cần hiểu rõ rằng địa ngục luân hồi không thiếu người làm nhiệm vụ có năng lực, nếu ký chủ không thể gánh vác được nhiệm vụ của cô thì địa ngục luân hồi có thể tiêu hủy ký chủ cùng với tui bất cứ lúc nào.】

Nếu người hỗ trợ không thể giúp đỡ ký chủ hoàn thành tốt nhiệm vụ thì sẽ không đạt tiêu chuẩn, địa ngục luân hồi cũng không thiếu người hỗ trợ.

Lời nói của 89 khiến Liên Thanh khựng lại, cô chợt nhớ ra mình chỉ là một người chịu hình, căn bản không có tư cách cò kè mặc cả với địa ngục. Đi đến thế giới nào, làm nhiệm vụ gì, ngoại trừ tuân theo mệnh lệnh thì cô đâu còn lựa chọn nào khác.

Dù sao thì giao dịch này cũng là bản thân cô sẵn sàng làm, cô bèn ký tên và ấn dấu tay liền mạch lưu loát, muốn có được thứ gì mà không phải trả giá là chuyện không thể nào.

"Tôi hiểu rồi, nhiệm vụ đầu tiên là gì?" Thực ra một khi đã tiếp nhận sự thật này thì nghĩ lại cũng đâu có gì là không thể chấp nhận được.

Mở mắt ra, Liên Thanh khó nhọc ngồi dậy trên giường gỗ, ôm lấy bả vai đau đớn, đôi môi tái nhợt. Cô khát quá, cô muốn uống nước.

【 Khiến độ hảo cảm của Yến Dương đối với ký chủ đạt tới 60.】

"Người đã cứu tôi ngày hôm qua à?" Nếu chẳng liên quan gì thì hẳn là 89 sẽ không lựa chọn thời điểm này để xuyên qua.

【 Chính xác. 】

"Hiện giờ là bao nhiêu rồi?"

【 0. 】

"Ok." Liên Thanh cũng không bất ngờ lắm với độ hảo cảm này. Đối với người xa lạ thì độ hảo cảm bằng 0 là con số an toàn nhất.

Trong phòng không có bàn, cũng chẳng có chén nước nào, nhờ sự trợ giúp của tường đất, cô dò dẫm tiến về phía cửa, từng bước đi đều khó nhọc nặng nề. Cũng may chưa đi được mấy bước thì đã có người mở cửa phòng tiến vào.

Trình Chí Phong bưng bát thuốc đến, nhìn về phía đầu giường không thấy ai, nghe tiếng động nhẹ quay đầu lại mới thấy Liên Thanh đang đi chân trần bám vào tường nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt tái nhợt.

Y vội vàng đặt bát thuốc sang một bên. Bất chấp gì mà nam nữ thụ thụ bất thân, Trình Chí Phong tiến lên hai bước đỡ lấy Liên Thanh, cho cô mượn không ít sức khiến cô thấy dễ dàng hơn nhiều.

Vất vả mãi mới đi đến gần cuối bức tường lại được người ta giúp đỡ trở về, trong lòng Liên Thanh khổ mà không thể nói nên lời.

Dường như Trình Chí Phong đã chú ý tới vẻ mặt không tốt của Liên Thanh, y ngồi xổm bên giường, quan tâm hỏi han: "Cô nương, cô muốn làm gì à?"

Giơ cánh tay không bị thương lên, ngón tay gấp lại như đang cầm cái chén, hơi ngửa đầu ra khoa tay múa chân ở bên môi, sau đó chỉ vào cổ họng mình nuốt nước miếng. Cuối cùng Trình Chí Phong cũng hiểu rằng cô đang khát.

Y cuống quít vội vã chạy ra rót một bát nước sạch. Thấy Liên Thanh gấp gáp không chờ nổi uống một hơi cạn sạch, Trình Chí Phong nhận lấy cái bát không rồi lại đưa một bát thuốc Đông y đến trước mặt Liên Thanh.

Mùi hương đặc trưng của thuốc Đông y khuếch tán trong xoang mũi. Trình Chí Phong vốn tưởng rằng bình thường cô nương nhà nào uống thuốc Đông y cũng phải dỗ dành, nào ngờ y còn chưa mở miệng nói gì đã thấy Liên Thanh nhận lấy bát thuốc không còn nóng nữa, hai ba hớp đã uống hết sạch.

Quả nhiên con gái tham gia quân ngũ không giống như thường, Trình Chí Phong ngờ nghệch chỉ có thể cảm khái ở trong lòng.

Nhưng như thế cũng tốt, y sẽ không cần phải nhiều lời.

Để hai cái bát sang một bên, Trình Chí Phong bê một chiếc ghế nhỏ ngồi xuống cạnh giường, tò mò quan sát miệng vết thương trên mặt Liên Thanh, mở miệng hỏi: "Cô nương, sao cô lại bị thương thế?"

Cô lắc đầu, vẻ mặt cũng tràn đầy nghi hoặc, cô cũng muốn biết lắm.

"Cô nương tên là gì?"

Lại lắc đầu, Liên Thanh tỏ vẻ rằng cô thực sự không biết.

"Cái này cũng không biết à?" Trình Chí Phong ngẩn ra, chẳng lẽ là mất trí nhớ?

Lần này Liên Thanh không lắc đầu nữa, ngừng lại một chút, chần chờ gật đầu. Mí mắt cô hơi rũ xuống, dường như có chút buồn khổ.

"Chuyện này, trước tiên cô đừng buồn, có thể là do cô vừa mới tỉnh dậy nên đầu óc còn chưa kịp tỉnh táo. Ta đi tìm mẹ đến xem cho cô, cô nương cứ nằm nghỉ một lát đi."

Vừa dứt lời còn cẩn thận xếp giày cho Liên Thanh, Trình Chí Phong xoay người chạy ra khỏi phòng.

Chẳng bao lâu đã thấy y đi vào cùng với một bà lão.

Bà lão có gương mặt phúc hậu, khi nghe Trình Chí Phong nói thì trên mặt có chút lo lắng, ngồi xuống bên giường kéo Liên Thanh nhìn trái nhìn phải. Quả thật là không thấy vết thương nào ở trên đầu, trái lại có một cục u lớn ở sau gáy, trước đó bị tóc dài che khuất nên không phát hiện ra. Lúc này tay bà lão sờ đến cái gáy của Liên Thanh, theo bản năng cô 'a' một tiếng nên cuối cùng cũng để ý tới ở đây có một cục u.

"Sao rồi mẹ?"

"Cô nương này... hầy."

Vẻ đau lòng thoáng hiện lên trên gương mặt bà lão. Bà vốn nghĩ cô nương này thương tích toàn thân đã đủ đáng thương rồi, không ngờ bây giờ lại ra nông nỗi này.

"Tiểu cô nương, đại nương hỏi con, hiện giờ con thật sự không nhớ gì sao?"

Cô lắc đầu rồi lại gật đầu, cô đơn cúi đầu xuống. Hành động của Liên Thanh đã quá rõ ràng, hoàn toàn không nhớ rõ.

Việc này có chút khó khăn, nếu là bị thương thì bà còn có thể chữa, nhưng mất trí nhớ như này thì bà thật không có biện pháp gì.

"Đại nương, xin hỏi ta làm sao đến đây được vậy, là ngài đã cứu ta sao?" Cổ họng cô đã dễ chịu hơn rất nhiều, nhưng lúc mở miệng nói chuyện thì giọng nói vẫn mang theo chút khàn khàn. Tuy rằng đã biết là Yến Dương cứu cô, nhưng nếu đã mất trí nhớ rồi thì phải mất cho hết mới đúng.

"Không phải con đại nương đâu, là Yến Dương,phát hiện con khắp người toàn là máu ở trên đường lớn nên đã cõng con đến tận chỗ đại nương."

"Vậy ân nhân đâu?"

"Nhà đại nương nghèo, không có dược liệu gì tốt, vết thương trên tay tiểu cô nương con quá nặng nên Yến Dương đã đi bốc thuốc cho con từ sáng sớm, vẫn chưa trở về. Có vẻ như tiền này là đứa nhỏ kia chuẩn bị để lên kinh đi thi."

"Là ta liên lụy đến ân nhân, còn cả đại nương ngài nữa..." Liên Thanh cúi đầu tự trách.

"Con đừng nói lung tung, gì mà liên lụy với không liên lụy chứ. Nếu không phải các con bảo vệ quốc gia thì chúng ta làm sao có thể sống yên ổn được." Kéo lấy tay Liên Thanh, bà lão càng đau lòng cho đứa nhỏ này.

"Bảo vệ quốc gia? Ta ư?" Lúc Liên Thanh tỉnh dậy đã được đổi một bộ quần áo vải thô, bộ quân phục nhiễm máu hẳn là đã được đại nương đem đi giặt sạch rồi.

"Đúng đấy, giáp trụ của cô nương vẫn còn treo ở trong sân kia kìa. Cho nên đừng nói gì mà liên lụy với không liên lụy, là dân chúng chúng ta phải cảm tạ các con mới phải."

Nói thêm vài câu, sắc mặt Liên Thanh lại càng tái nhợt. Dặn dò Liên Thanh vài câu đừng lo lắng cứ nghỉ ngơi cho tốt, bà lão bèn kéo theo Trình Chí Phong cùng đi ra khỏi phòng.

"Mẹ, mẹ có thể trị được mất trí nhớ không?" Không phải Trình Chí Phong không tim không phổi, mà bởi y lớn từng này rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một người bị mất trí nhớ, nghĩ thầm đã là bệnh thì có lẽ sẽ trị được thôi.

Chỉ là bà lão còn chưa kịp trả lời, Yến Dương không biết trở về từ lúc nào đã đứng sau lưng mẹ con bọn họ, mở miệng hỏi.

"Ai bị mất trí nhớ?" Xách theo một bọc thuốc, Yến Dương cau mày, trong lòng thoáng cảm giác không ổn.

"Là cô nương kia, vừa mới tỉnh lại, chẳng nhớ gì cả." Dù sao cũng không thể giấu diếm được, hơn nữa cũng chẳng có gì là không thể nói, Trình Chí Phong nói thẳng tin tức không được tốt lắm này cho Yến Dương.