Xuyên Nhanh Công Lược

Chương 153






Từ lúc hai người Thượng Quan Hiên và Triển Ninh Ninh rời khỏi ngoại ô Long Đằng,thì hắn đã chủ động dọn vào ở cùng nàng ta,nhà họ Triển sau khi biết được tin Mễ Lạc Tranh hiện tại đang ở trong nhà chính Thượng Quan gia thì cực kì chán ghét cùng ngạc nhiên.
Nguyên bản hắn đối với quan hệ của hai người kia đã nảy sinh nghi nghờ,nhưng chỉ bấy nhiêu vẫn chưa đủ để đưa ra kết luận vì vậy lựa chọn tạm thời im lặng không nói.
Bên này Mễ Lạc Tranh hiện tại vẫn đang ở phòng khách qúy,theo như gia huấn và quy tắc dòng tộc thì chỉ khi đã kết hôn mới có thể ngủ chung một phòng.Nghe được quy tắc này khiến cậu cảm thấy vô cùng buồn cười,tổ tiên của y cũng là qúa mức lươn lẹo rồi đi? hay tại con cháu lách luật hả? Thượng Quan Cảnh y chẳng phải hơn nữa tháng trước vừa mới cùng cậu qua đêm sao? hoạt động cả đêm,ngủ tầm vài tiếng vậy có tính là vi phạm không nhỉ?
Dám chừng tổ tiên nhà y nếu trên trời có linh thiêng khéo lại kéo nhau xuống trần,cùng nhau dạy dỗ y một trận ấy chứ,đồ thứ con cháu bất hiếu!!!
Thượng Quan Cảnh đang họp trong công ty lại đột nhiên ngứa mũi hắt xì một cái,quái lạ,sao sáng hôm nay lại nhảy mũi liên tục thế nhỉ?
Buổi trưa Mễ Lạc Tranh đang ngồi ở xích đu trong vườn suy nghĩ về chuyện tương lai sắp tới, căn nhà ngày trước của nguyên chủ nhất định là không thể về,quan hệ với họ cũng chưa giải quyết êm xuôi.Chờ đến khi hai người chính thức công bố quan hệ cậu đã có thể đàng hoàng cùng y xuất hiện rồi,cùng nhau trang trí cho nhãi con tương lai một căn phòng thích hợp, ngày ngày tháng tháng an ổn bên nhau,khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập ý cười hạnh phúc,vui sướng cơ hồ muốn nhảy cả ra ngoài.
Đang miên man suy nghĩ thì quản gia thông báo thím hai ông chủ tìm đến,là em gái út ruột của cha Thượng Quan Hiên,hai người vốn dĩ đã ngầm xác định quan hệ nên chuyện họ hàng đến tìm cậu cũng không thấy có gì bất ngờ.Vừa hay Mễ Lạc Tranh cũng muốn xem thử những người khác trong gia tộc y là như thế nào,vừa vặn tìm đến rất chi là trùng hợp nga...
"Triển Hàm Dương đúng không? tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện một chút!" Thượng Quan Linh đứng trước Mễ Lạc Tranh ra vẻ trưởng bối uy nghiêm bề thế nói,tuy rằng trước đây gặp mặt vài lần nhưng bà cũng không quan tâm hay hỏi thăm gì đứa nhỏ này,nhưng trí lực tốt,cộng thêm dung mạo xinh đẹp khiến bà muốn quên cũng thực khó khăn nha.
Ngược lại,trong trí nhớ của nguyên chủ với người phụ nữ đoan trang trước mặt này thật sự vô cùng mơ hồ,chỉ nhớ rõ tên tuổi còn ngoài ra cái gì cũng không rõ ràng.
"Phu nhân đây chắc là thím hai của Cảnh thúc đúng không ạ?" Mễ Lạc Tranh buột miệng hỏi ra câu nghi vấn nhưng giọng điệu lại khẳng định chắc chắn,đồng thời bắt đầu khẽ đưa mắt quan sát vị nữ sĩ không mời mà tới này.
Qủa không hổ danh là dòng dõi chính thống của  Thượng Quan thế gia,khuôn mặt đường nét ngũ quan sắc sảo tinh tế,đặc biệt là đôi mắt phượng   đẹp đẽ dường như nhìn thấu tâm hồn mọi vật kia,dung mạo bậc này nếu gia nhập showbiz chắc chắn xếp hàng nhất đẳng a,có cha mẹ gen ưu tú thật tốt,con cái sau khi sinh ra đều sẽ thừa hưởng ưu khuyết điểm của cả hai người,dù đã qua 50 nhưng bảo dưỡng rất khá trông giống như vừa mới 40 vậy,trên người mang theo cổ quyến rũ thành thục duy chỉ có ở nữ nhân trưởng thành.
Đem ra so sánh cùng Thượng Quan Cảnh vừa nhìn liền biết cả hai là người thân của nhau rồi.
Thượng Quan Linh trong lòng không ngừng trào  phúng suy nghĩ,liếc mắt một cái cũng thấy được rõ ràng sự khác biệt giữa hai người.Có chút hoài nghi ánh mắt A Cảnh nhà nàng có phải bị mù rồi hay không? đứa nhỏ trước mắt này ngoại trừ gương mặt xinh đẹp ra thì có gì hơn tiểu Tầm của nàng cơ chứ?
Giờ phút này cậu mới để ý hoá ra bà ấy không tới một mình,ở phía xa xa một cô gái dáng người cao ráo đầy đặn quyến rũ đang từ từ bước tới,toàn thân xuyên váy tây trang công sở bó sát phô ra từng đường đẹp đẽ trên cơ thể.

Mái tóc dài cuốn lô màu rượu vang,trông vừa yêu dị lại pha thêm chút tuổi trẻ nghịch ngợm.Chân mang giày cao gót hơn 8 phân,so với người chuyên đi giày hiệu đế bằng như Mễ Lạc Tranh khác biệt thật sự qúa lớn.
Cũng may dung mạo nàng ta chỉ là vừa vặn trên mức xinh đẹp một chút thôi,mà nói đến dung mạo chính là niềm tự hào chân chính của Mễ Lạc Tranh.Phải biết nếu lăn sả showbiz chỉ riêng dựa vào mỗi gương mặt kiếm cơm thì cũng đủ hơn khối người rồi.
Mễ Lạc Tranh thân cao trên mét 7,so ra mặt bằng chung thì không thấp nhưng đối với cô gái trước mặt vẫn là thấp hơn rất nhiều.Đứng với y luôn thoải mái tựa ngực qủa thật vô cùng sung sướng,nàng ta dáng người so với Tô Kỷ Như kiếp trước còn muốn đẹp hơn rất nhiều.Cao ráo chuẩn như người mẫu vậy,đặc biệt là cái phần đồi núi kia....ài thật sự vừa to vừa tròn đi? Mễ Lạc Tranh trước nay chỉ yêu đàn ông cũng không nhịn được thầm khen một tiếng "Đẹp!".

Mà Ninh Tầm cũng trong khoảng thời gian ngắn dò sét trên dưới Mễ Lạc Tranh,ánh mắt săm soi tìm tòi không hề che giấu mà trực tiếp nhìn thẳng vào cậu.Gương mặt này vô cùng đẹp,đến cả làn da trắng mịn cũng khiến nàng sanh lòng ghen tị.
Quen biết y đã nhiều năm,nàng thực sự không hiểu Thượng Quan Cảnh vì cái gì sẽ đánh dấu một thiếu niên chưa từng thân quen đâu? phải hiểu rằng y có thói quen ở sạch cực kì nghiêm trọng,rất chán ghét người khác động chạm vào mình nhưng hiện tại sao lại cho cậu ta về ở chung rồi? rốt cuộc tên nhóc này có ma lực gì  mà có thể khiến y si mê đến vậy chứ?
Cho nên mọi cố gắng bao năm của nàng đều thua,đổ sông đổ biển chỉ vì cái tên Omega ngu ngốc trước mắt này???
Bên cạnh một vương tử như y chẳng phải nên cần một nữ cường nhân có khí chất ngự tỷ hay sao? nàng và thiếu niên này khí chất hoàn toàn bất đồng,thật sự không thể nhìn ra a Cảnh vì cái gì mà lựa chọn cậu ta đâu? thua bởi tên này nàng sợ rằng bản thân mình sẽ nhục nhã đến nổi mà thắt cổ tự vẫn mất.
Ánh mắt ghanh tị cùng phẫn hận này khiến Mễ Lạc Tranh vừa khó chịu lại không hiểu tại sao, rõ ràng mới lần đầu gặp đã muốn ra oai phủ đầu? tưởng cậu là con giun mềm dễ soắn chắc? cậu bĩu môi,vinh quang tặng cho nàng ta danh hiệu "người phụ nữ bất lịch sự"
Hai người không biết suy nghĩ hiện tại của Mễ Lạc Tranh, Thượng Quan Linh thân là trưởng bối gật nhẹ đầu sau đó đánh mắt biểu ý về phía bộ bàn ghế dưới tán cây cao khổng lồ trong vườn kia.
Mễ Lạc Tranh ngồi xuống đối diện họ,đúng lúc này thì bụng reo lên vì đói,mặc kệ mục đích đối phương hôm nay tới tìm cậu là vì cái gì!! bầu trời kia bao la rộng lớn,trái đất tròn trĩnh 7 tỷ người cứ ăn no bụng trước rồi tính sau,binh tới tướng đỡ,nước đến đất ngăn,có thực mới vực được đạo.Cậu sẽ không vì hai người mà tự mình ngược đãi bản thân,gọi người làm ở gần đó dặn họ vào phòng bếp làm những món yêu thích đem ra cho mình.
Từ đồ mặn đến tráng miệng một lèo hơn mười món ăn,trực tiếp doạ cho hai người trước mặt đứng hình hồi lâu.
Cậu ta đây là tính mở tiệc chiêu đãi khách à?
Ninh Tầm nhìn cậu không tránh khỏi sinh lòng nghi hoặc,trước đây biết đến cậu ta đều là qua ảnh chụp trên mặt báo về đàn đúm ăn chơi,khí chất lúc đó và hiện tại nàng cảm nhận được giống như hai người hoàn toàn khác nhau vậy.

Vẫn khuôn mặt đó,vẫn biểu cảm đó nhưng không hề giống trước kia chút nào cả.Hiện tại nàng rất hoài nghi có phải bản thân trước kia nhìn lầm hay không? rõ ràng là cùng một người sao lại có sự thay đổi lớn đến vậy chứ?
Hơn nữa việc gặp các nàng không khiến cậu ta hồi hộp sợ hãi sao? còn có thể thoải mái ăn uống đến thế à? đối phương trong thời gian ngắn đã có thể dọn vào ở chủ trạch chứng tỏ đã ưu thế hơn nàng rất nhiều rồi.
Ninh Tầm đối với chuyện này có chút chán nãn,đối phương dầu muối không thu khiến khí chất ngự tỷ bồi dưỡng bao năm của nàng không phát huy được.
"A Cảnh với tôi là chỗ bạn bè thân thiết thường xuyên qua lại,anh ấy luôn xem tôi như người nhà mà che chở..." Ninh Tầm bỗng nhiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này.
Mễ Lạc Tranh cười tươi, đưa tay đón lấy chèn chè hạt sen tuyết lê trên tay người hầu,hơi mát lạnh và mùi thơm dịu nhẹ từ nó truyền ra khiến cậu dễ chịu,tự nhiên hôm nay muốn ăn thêm nhiều hơn rồi,hớp một miếng nhỏ mà sảng khoái khắp toàn thân,nghe nàng ta nói chỉ tỏ vẻ lãnh đạm khẽ gật đầu một cái "Đã biết,rồi sao nữa?"
Ninh Tầm "....."
Con người này tại sao lại cư sử hoàn toàn không theo lẽ thường vậy hả? theo lí mà nói thái độ của cậu ta lúc này hẳn nên là tức giận,hận đến đau thắt tim gan mới phải chứ? trả lời vậy thì nàng biết nói gì bây giờ?

"Triển thiếu gia đây là vị hôn phu cũ của a Hiên nhà tôi nhỉ? đã hủy hôn rồi vẫn chai mặt ở lại đây dường như không qúa thích hợp đi? a Cảnh ngại không nói ra nhưng chẳng lẽ cậu không hiểu được sao?" Thượng Quan Linh vẻ mặt sầu lo,ngữ điệu giống như quan tâm bất đắc dĩ chen vào hỏi.
Cảm giác ưu thương trong lòng nàng tức khắc thu bớt lại,nàng không tới được vậy thì để bác gái ra mặt hộ nàng đi!
"Món Pudding xoài này nhà bếp làm rất ngon nhưng đáng tiếc là hết mất rồi,không mời hai người ăn cùng được...thật đáng tiếc mà..." Mễ Lạc Tranh miệng ngậm chiếc thìa nhỏ,hai mắt nuối tiếc ngập nước chực chờ khóc mà căng phồng chiếc má bánh bao.Bộ dáng tiểu bạch thỏ bị người ức hiếp, khác hẳn với hai người bộ dáng hung thần ác sát ở đối diện.
Ninh Tầm và Thượng Quan Linh nhìn cậu khư khư bảo trụ cái đĩa pudding kia tức đến nổi co giật khoé môi,này là sợ họ ăn mất của cậu ta hay sao hả? làm ơn đi!! bọn họ tới đây là để đánh ghen cảnh cáo chứ không phải chơi trò mukbang a!!!! cái tên này rốt cục có hiểu bọn họ hỏi cái gì không vậy hả???
Cất cái bộ dáng ưu thương giống như hoa phủ dung đong đưa trong tuyết kia vào dùm cái!! bọn họ là tình địch!! là kẻ thù của nhau chứ không phải bảo mẫu mà rảnh rổi đi dỗ dành trẻ con!! cậu ta dù khóc đẹp đến cỡ nào các nàng không có nhã hứng thưởng thức.
Nếu bọn họ đã tới đây rồi cậu cũng không ngại họ dám làm gì mình,dù sao đây cũng là chỗ ở của y,dù ngu đến mức nào cũng sẽ không trực tiếp động thủ ở đây đi?? không nói chứ gì! được thôi,vậy lão tử đây trực tiếp ăn uống xem ai kiên nhẫn hơn ai!!
"Cream chesse này thêm một cái nữa,gan ngỗng thì không cần,à thêm một phần cua ghẹ ngâm tương và mì ốc chua cay nha.Nước thì cho cháu ly đá chanh là được rồi!" Mễ Lạc Tranh hào hứng dặn nhà bếp làm thêm vài món,  sau đó tươi cười hỏi lấy hai người có muốn ăn cái gì không?
Hoàn toàn bày ra dáng vẻ thực tùy ý tự nhiên, giống như cậu ta đã làm chủ căn nhà này vậy, bỏ qua luôn câu hỏi của các nàng không chút để tâm,xem nhẹ giống như một người xa lạ đến chơi làm khách vậy.
Ninh Tầm "...."
Hai người bọn họ quan hệ như thế nào đối phương không hề cảm thấy áp bức khó chịu sao? cứ vô tử thản nhiên ăn uống như vậy? là thật sự không quan tâm hay đáng cố tình giả vờ nhỉ?
Hai người họ thần sắc thoáng chút vi diệu, thiếu niên này tuy ăn nhiều liên tục nhưng đều là từng miếng nhỏ vụn,trông không hề phản cảm giống như điều các nàng đã tưởng.
Sau đó ở phía đối diện không ngừng xuất hiện một loạt hình ảnh ăn ngon uống tốt,thiếu niên tay này cầm chân vịt muối tay kia cầm ly trà chanh,vừa ăn vừa uống thần sắc trông cực kì thoả mãn.Thẳng đến khi miếng bánh phô mai cuối cùng trên bàn hết,và ly trà chanh cạn đến đáy,Mễ Lạc Tranh ăn no bảy phần lau miệmg sạch sẽ thì mới chú ý tới phía đối diện đã sắp bùng nổ.
Miễn cưỡng ban cho họ một nụ cười nhạt xem như bắt đầu nói chuyện.
"Triển Hàm Dương,a Cảnh là đứa cháu trai tôi yêu thương nhất,qúy hơn cả con ruột của mình.

Thân là trưởng bối tôi không muốn nó bị hạng người không ra gì lừa gạt tình cảm cậu có hiểu hay không?" Thượng Quan Linh ngữ điệu nghiêm nghị,vừa mở mồm ra liền dán danh "kẻ xấu" cho cậu,hoàn toàn không cho bất cứ cơ hội phản bác giải thích nào.
Mễ Lạc Tranh nhu thuận gật đầu,trong miệng vẫn còn thoang thoảng mùi thơm bơ sữa béo ngậy hỏi "Vậy cho nên bác muốn cháu làm cái gì?"

"Lập tức thu dọn đồ đạc rời khỏi Thượng Quan gia,từ nay về sau tuyệt đối không được có bất cứ liên hệ nào với nam nhân gia tộc này nữa!"  Thượng Quan Linh giọng điệu ẩn chứa uy hiếp cau mày nói.
"Ồ!"
"Cậu ồ cái gì?? rốt cuộc có nghe thấy lời tôi nói không hả?" bà lớn giọng quát,thật sự chịu hết nổi cái tên nhóc mặt dầy này rồi!!
Cậu khẽ nghịch vân vê ly trà chanh trống không trên bàn,từ tốn nói "Việc này là chuyện riêng của hai chúng tôi,phu nhân già rồi nên ở nhà hưởng phước con cháu.Chớ đừng nghe tiểu nhân xúi bậy rồi mở miệng tạo nghiệp làm chi, huống hồ gì chuyện tình cảm đến từ một phía bà nghĩ họ sẽ sống chung cùng nhau sao?"
"Không! tôi không tin! a Cảnh tuyệt đối không phải hạng người tùy tiện như vậy!" Ninh Tầm thần sắc hơi tái nhợt,giọng điệu nhịn không được nỉ non nói.
"Tùy tiện hay không là do anh ấy tự mình định đoạt,tôi mặc kệ hai người muốn cái gì nhưng tốt nhất là trở về đi,cho dù hôm nay hai người có qùy xuống cầu xin hay van nài thế nào đi chăng nữa thì cũng vô dụng mà thôi! bởi chiếc Alpha cấp cao này đã thuộc quyền sỡ hữu của tôi rồi!" Mễ Lạc Tranh không chút sợ hãi mà giở thói ngược ra tay phủ đầu bọn họ.
Hai người mới chỉ sống chung chưa được bao lâu bọn họ đã gấp chờ không nổi rồi?chuyện này nếu muốn can thiệp thì chỉ có mình bà ta là được quyền khuyên can,bởi là bác gái ruột thịt.

Thế nhưng vị nữ sĩ Ninh Tầm đây thì có liên quan gì? không phải họ hàng hay ruột thịt thân thiết,chỉ đơn giản là mối quan hệ bạn bè thì dựa vào cái gì lên mặt dạy đời cậu? ai cho nàng ta cái quyền nhiều chuyện cho mình là thượng đẳng đó??
"Có chuyện thì nói vô sự miễn bàn,hai người đang làm phiền giấc ngủ trưa của người khác đó!" Cậu che miệng khẽ ngáp một cái,lúc này đây thật hơi buồn ngủ rồi.
Ninh Tầm và Thượng Quan Linh thần sắc xấu xí vặn vẹo,lại nữa! cậu ta lại giở trò nữa rồi! các nàng tới đây là để đánh ghen nhưng cậu ta hết ăn lại đòi đi ngủ!! đúng là khinh người qúa đáng mà!! không ai đánh kẻ mặt cười nhưng mặt cậu ta lại khiến các nàng hận đến nổi muốn xé ra làm đôi.
Nếu không phải nơi đây bất tiện cậu ta chắc chắn sẽ không có cơ hội mở mồm diễu võ giương oai như vậy.
Vì những suy tính trước đó cho nên đến gjờ hai người vẫn chưa chính thức công khai,đứng trên góc độ có lợi cho cả hai mà làm vậy,vốn dĩ mọi chuyện đang rất tốt và êm đẹp, nhưng ngờ đâu giữa đường lại bất ngờ nhảy ra một "Trình Giảo Kim" đòi chia chác thành qủa??? loại trình độ cao thượng ăn không nói có,trắng trợn uy hiếp cướp bóc này vẫn là cái thứ mặt dày đi??
"Đủ rồi đấy! hai người ở đây bày ra dáng vẻ thiếu phụ chết chồng cho ai xem hả??"
"Ninh Tầm cô đến đây là muốn cảnh cáo tôi đừng tranh giành chứ gì? haha tức cười thật đấy...cô cho bản thân mình là ai vậy? là cái thứ gì mà đòi xía vô chuyện nhà của tôi? hai chúng tôi yêu nhau thế nào thì ảnh hưởng đến cô chắc? thế kỷ 21 thời buổi hiện đại rồi,bớt tạo nghiệp tích chút phước đức đi,để sau này ra đi nhắm mắt thanh thản.Xuống suối vàng diêm vương còn phải hỏi lí do tại sao con chết mà"
"Ở đâu chui ra rồi bắt tôi nhường? bộ cô chỉ đơn giản xem y như món đồ tùy tiện trao đổi thôi đúng không?"
Liên tiếp bị cậu chọc cho không ngừng oán giận,mới đầu còn tưởng rằng người này nghe lời ngoan ngoãn nhưng thật ra tất cả chỉ là ảo giác,điều này khiến nàng không khỏi nghĩ ngợi nhiều.Có hay không cậu ta trước đây là dùng cái biểu hiện giả dối này lừa gạt a Cảnh? luôn tỏ vẻ ngây thơ khiến người xa lưới???
Nghĩ như vậy ánh mắt nàng liền nhìn thẳng vào cậu ta,như thiếu điều muốn nói chính cậu mới là tiểu tam vậy.
Đi tới giới hạn không nhịn được nữa Ninh Tầm cau mày, nhìn thoáng qua bên cạnh thấy bà gật đầu mới lần nữa đánh chủ ý về phía cậu,không vòng vo tam quốc trực tiếp hỏi "Nói đi! phải làm thế nào cậu mới chịu rời xa a Cảnh trả anh ấy lại cho tôi?" với nàng ta câu hỏi này hoàn toàn là hợp tình hợp lý.
Nãy giờ hai người này uy hiếp dụ dỗ khẳng định không ít đâu,từ lời nói có thể đoán ra được hiện tại bọn họ chỉ cho rằng quan hệ giữa hai người là tình nhân,nhưng chỉ là từ một phía,nhân lúc tình cảm chưa sâu thuận lợi tách hai người ra, họ không tin y sẽ vì một tên Omega nhỏ nhắn này mà trở mặt thành thù.
Có lẽ trong lòng qúa mức nóng vội Ninh Tầm tổng thể có chút khẩn trương,nàng ta cầm trong túi ra một tờ chi phiếu 500 vạn đẩy về phía cậu "Cầm lấy và rời khỏi nơi này,từ nay về sau không được còn bất cứ quan hệ gì với Thượng Quan Cảnh nữa!"

Mễ Lạc Tranh nghe song thì tức đến độ phì cười thành tiếng,Ninh Tầm này đầu óc khẳng định có vấn đề đúng không hả?chẳng lẽ không biết Triển Hàm Dương là công tử hoàn khố nổi danh sao? ăn chơi trác táng tiêu tiền như nước, giờ chỉ đưa mỗi 500 vạn liền muốn đuổi cậu đi rồi? nằm mơ đẹp nhỉ??? hay là đối với nàng ta Thượng Quan Cảnh chỉ đáng giá 500 vạn???
Nhìn một loạt hành động lưu loát như thế hiển nhiên đã sớm chuẩn bị,phải chi ban đầu nói rõ mục đích có phải hay hơn không?
Thấy cậu trầm ngâm không đáp,Ninh Tầm nghiến rằng nghiến lợi gằn giọng nói "Vẫn chê ít sao? vậy chỉ có thể tăng thêm một trăm vạn thôi,Triển Hàm Dương làm người không thể qúa mức tham lam!"
Mễ Lạc Tranh hơi nhướng mày chút,hoá ra là nàng ta có kế hoạch dự phòng nha,qủa không hổ danh nữ cường nhân có tiếng trên thương trường một câu liền tăng 100 vạn,nhưng thật đáng tiếc đầy là tình trường chứ không phải thương trường.Dù sao cũng sắp kết hôn rồi,đợi đến khi tin tức chính thức ra lò thì khẳng định sẽ rất nhiều người không cam lòng,nàng ta rầu rĩ không vui?? thì mặc kệ nàng ta chứ có ảnh hưởng gì tới cậu đâu?
Lấy năng lực và quan hệ của y chỉ cần đám người này ho một tiếng lập tức sẽ bị vả mặt ngay,rục rịch phá đám hai người cẩn thận phá sản như chơi a.Đang ở không tự nhiên lại có một số tiền lớn từ trên trời rơi xuống ai mà chê đâu? Mễ Lạc Tranh trong lòng không khỏi vui lên,người ta đã tự mình dâng đến tận cửa rồi, không sỉ nhục họ thì không phù hợp với quy tắc làm người của cậu nha.
"Cô nghĩ bản thân tôi không có tiền sao? chỉ với vài đồng bạc lẽ này đã muốn đuổi tôi đi rồi? trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng ăn may như vậy? 600 vạn chính là giới hạn cuối cùng của cô đúng không?" Mễ Lạc Tranh tựa lưng vào ghế mà khoanh lấy hai tay,khuôn mặt một bộ khinh thường giễu cợt liếc nhìn nàng ta.
Tình địch tới dằn thẳng mặt rồi còn nhịn cái gì nữa? này là do các người ép tôi động thủ nha.

Mễ Lạc Tranh thầm cười nhạo trong lòng,nếu đã dám tới sinh sự thì đừng mong như ý trở ra!!
Nghe tới giọng điệu khinh thường đó của cậu ta sắc mặt hai người thoáng chút thay đổi,rõ ràng là nó chê tiền của nàng ít không thèm lấy mà! cũng vì nàng biết tên này chính là thiếu gia ăn chơi trác táng nên mới cắn răng bỏ ra số tiền lớn,nhưng đối phương chính là căn bản không thèm để mắt đến nàng.Thích y nhiều năm như vậy rồi lí nào nàng chịu buông tay nhường cho kẻ khác!!
"Tôi còn một căn villa cao cấp trong trung tâm thành phố,cộng thêm 600 vạn này nếu cậu đồng ý thì mọi thứ sẽ thuộc về cậu,điều kiện này không qúa đáng chứ?" Ninh Tầm hơi cong thắt lưng mà gõ bút lên bàn,mái tóc dài uốn khẽ rũ trông rất thích mắt.
Mễ Lạc Tranh khẽ nheo hai mắt,người phụ này vẫn là rất cứng đầu nha!
Nhếch môi cười khinh,vẻ mặt gợi đòn thiếu đánh nói "Thôi căn villa đó cô giữ lại mà sài đi, còn không thì đem cho vị nãi nãi bên cạnh đây tận hưởng ngày tháng cuối đời cũng hay lắm nha!"
"Tiền...với tôi hiện tại lại càng không thiếu,tôi biết cô muốn cái gì,nhưng thứ lỗi tôi không thể nhường anh ấy cho ai cả.Thượng Quan Cảnh là nam nhân của tôi! cả đời này anh ấy chỉ có thể thuộc về mình tôi!"  ngữ khí cậu chắc nịch khẳng định nhìn hai người họ.
"Triển Hàm Dương cậu--" Ninh Tầm và Thượng Quan Linh vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng cậu đã không khách khí mà trực tiếp đứng dậy xoay người rời đi.Bọn họ vốn muốn đuổi theo nhưng thấy được hàng bảo an dày đặc đứng trước cửa,dù không cam lòng nhưng vẫn không thể làm gì khác hơn đành bất lực ra về.
Thế nhưng vừa bước tới cổng thì đằng sau chợt vang lên tiếng gọi,là quản gia lâu năm của căn biệt thự này,thuộc về một chi họ hàng xa vời vợi của gia tộc Thượng Quan.Từ nhỏ đã đi theo lão gia tử và chăm sóc Thượng Quan Cảnh cho tới khi y trưởng thành,vừa khéo bằng tuổi Thượng Quan Linh,làm việc luôn cẩn thận tỉ mỉ ngày thường rất được mọi người tôn trọng kể cả y cũng kính nể ba phần.
Ninh Tầm nghe gọi thì vội quay người lại, nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì một cốc nước lạnh ở phía trước tạt thẳng vào khuôn mặt trang điểm đậm của nàng ta.Cả hai người đều bị hành động đường đột này doạ cho ngây người,không dám tin tưởng mà nhìn về phía quản gia ẩn ý hỏi lí do tại sao làm vậy?
Triệu Quản gia mặt không đổi sắc lạnh nhạt nói "Triển thiếu nhờ tôi tạt cho cô một ly nước lạnh, cậu ấy còn nói nếu sau này cô còn dám tới thì không chỉ tạt đơn giản như vậy đâu,mà rất có thể sẽ thả chó ra cắn hai người!" nói song liền một mạch xoay người người vào trong,hoàn toàn không để ý rằng hai người phía sau thần sắc vặn vẹo xấu xí tới mức nào.
Ninh Tầm nữ cường nhân lần đầu tiên trong đời bị người ta đối sử như vậy cảm thấy vô cùng nhục nhã khó chịu,hai tay xiết chặt cắn lấy môi dưới,đỉnh đầu như muốn bốc khói thầm nghĩ  căn nhà này tại sao không có một ai suy nghĩ theo lẽ thường vậy hả? bọn họ tới đây là để đánh ghen mà!!!!.