Xuyên Nhanh Công Lược

Chương 169




Buổi sáng tỉnh dậy nhìn ra cửa sổ mới biết hoá ra đã là giữa mùa thu,từng cơn lá vàng rơi rụng theo gió,phía xa xa là từng hàng cây phong màu đỏ cam cũng không thoát khỏi số phận.Trời hẳn còn rất sớm,sương mù vừa tan đậu lại trên nhánh cây ngọn cỏ khiến nó trở nên ướt át,nhưng rất nhanh đã khô ráo vì gió khô thổi qua.Hàng hoa hướng dương trong vườn nở rộ giống như những mặt trời tí hon,chúng không ngừng đong đưa theo gió,hương thơm dịu nhẹ của sớm mai hoa cỏ âm thầm ngấm sâu vào tim.

Đứng bên cửa sổ nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài cả một lúc lâu,Thượng Quan Cảnh ở đằng sau bất giác nhíu mày,gió thổi không qúa lạnh buốt nhưng với tình trạng sức khoẻ hiện tại thì không cho phép chịu lâu như thế,kính cửa sổ trong suốt phảng phất có hình bóng lờ mờ của hai người,khoác một cái áo bông trắng lên người cậu rồi vòng tay ôm eo từ phía sau,cằm tựa trên vai,y mỉm cười hôn nhẹ lên má cậu rồi nói "Hoa hướng dương nở rộ cũng rất đẹp,đợi ngày em bình phục cả nhà chúng ta cùng nhau trồng hướng dương nhé được không?"

"Được nha,chỉ sợ đến lúc đó anh chê cha con em phiền thôi,hai con nghịch ngợm lắm đó" cậu cười tươi nháy mắt, giở giọng trêu ghẹo lại y.

"Nào có đâu chứ? anh lại sợ ba cha con em chê anh là ông chú trung niên cổ hủ lạc hậu kìa haha" y nhướng mày phản bác,khuôn mặt điển trai bày ra bộ dáng giống như bị người vu oan khổ sở vậy đó.

Mễ Lạc Tranh chu môi điểm nhẹ lên chóp mũi y,Thượng Quan Cảnh thấy được bóng dáng bản thân trong đôi mắt xinh đẹp đong đầy ý cười của thiếu niên,bất giác ngẩn người nhìn chằm chằm nó,là em ấy thực sự đã trở về và ở trong vòng tay y đúng không? tất cả mọi chuyện đều không phải là mơ đúng không?

Triển Hàm Dương em ấy rốt cuộc đã quay về rồi!

Bốn năm vừa qua y liên tục cho người đi khắp nơi tìm kiếm tung tích,nhưng hết thảy đều bặt vô âm tín không chút phản hồi,không biết em ở nơi đó sống có tốt không? có ăn uống và giữ gìn sức khoẻ đầy đủ không? phải chăng chia tay bỏ đi là vì anh đối em không đủ tốt,không đủ chân thành? không sao!! anh hiểu mà,anh hiểu hết đó!! sẽ không ép em làm những điều em không thích,sẽ luôn kiên nhẫn chờ đợi và nuông chiều hơn mỗi khi bên em,chỉ cần em trở về thì anh sẽ không khóc không nháo nữa.Vậy nên ít nhất em hãy cho anh biết em vẫn bình an,vẫn sống tốt bên người ấy có được hay không? dù chỉ một chút thôi cũng được,để em biết anh vẫn tồn tại,vẫn nhớ vẫn yêu em,vẫn ở chốn cũ ngày ngày đợi em trở về.

Hằng ngày đều thương nhớ một người là cảm giác thế nào em biết không? kỉ niệm hai ta giống như hũ mật ong ngọt ngào bị hàng vạn con kiến thiêu đốt cắn xé đến cạn khô,dính ở trên da lại vừa đau vừa ngứa.Mỗi giờ mỗi giây đều là tê dại khổ sở như thế,nhưng anh không biết bản thân mình phải làm sao để hết ngứa,có lẽ chỉ khi em trở về lại lần nữa ở bên cạnh anh thì nổi đau này mới bắt đầu tan biến.

Những nổi nhớ ấy anh không hề nói ra với mục đích ràng buộc hay cố ý níu kéo lại em,anh chẳng qua chỉ là muốn cho em biết...anh nhớ em,nhớ,rất nhớ em,mỗi giờ mỗi phút mỗi giây trôi qua với anh đều giống như giày vò trong địa ngục vô tận,nhớ em đến phát điên.Nhìn thấy từng món đồ kỉ niệm hay nhớ lại những gì em làm cho anh,và hết thảy kí ức hai ta đã cùng nhau trãi qua...anh đều sẽ cay mắt mà khóc, ôm từng món đồ thật chặt vào lòng,ở trong căn phòng riêng hay vườn hoa hồng em thích nhất để ôn lại tất cả mọi thứ,cố gắng dùng sức tưởng tượng đến em rồi tự mình cười nói như một kẻ tâm thần điên dại mắc bệnh tự kỷ,tưởng tượng về những thứ mà trước kia em thường hay làm rồi cứ thế mỉm cười hạnh phúc,giống như em vẫn ở ngay bên cạnh anh vậy,nhớ em yêu em nhiều lắm biết không?

Thời gian dần một trôi xa,vơi bớt nổi buồn nhưng nhớ thương và kỉ niệm vẫn mãi còn đó, hiện tại nếu gặp lại được em anh sẽ không khóc nháo đâu!! anh thề đó!! anh kiên cường bình tĩnh hơn rất nhiều,nhưng anh vẫn vụng về lắm đó...anh không biết cách nấu ăn sao cho ngon,không biết ăn cơm sao cho đúng bữa và nghĩ ngơi sao cho đúng giờ,em chẳng phải luôn nói luôn nhắc nhở anh phải chú ý giữ gìn sức khoẻ mình sao? vậy thì khi nào em có thể trở về xem anh được không? trở về nhìn một cái rồi ôm anh một cái,hôn anh một cái rồi hãy đi tiếp được không?

Tuyết đầu mùa rơi rồi đấy,em chẳng phải nói em thích đắp người tuyết khổng lồ sao? vậy trở về đi...anh cầm tay em,chúng ta cùng nhau đắp nên người tuyết của riêng hai ta nhé? thời tiết gió lạnh còn kéo theo cả bão tuyết rất lớn nữa, năm đầu tiên anh đã tự mình ra ngoài trời rung cây khiến tuyết rụng,tự bản thân làm rất nhiều người tuyết to nhỏ đáng yêu,nhớ lời em dặn anh còn choàng cả khăn quàng giữ ấm cho nó nữa, sao nào? anh rất ngoan đúng không? nếu vậy thì khen anh nhu nhu đầu anh như cách em vẫn thường làm đi? không có em khiến mọi thứ xung quanh anh dần trở nên tẻ nhạt vô vị,không còn hứng thú để vui chơi tụ tập.Không có em khiến anh tự mình quên đi rất thứ,ngày hôm đó tuyết vẫn cứ rơi,trời vẫn cứ lạnh nhưng anh lại quên mất sinh nhật của chính bản thân,tự mua một tô mì trường thọ,tự chúc bản thân sinh nhật vui vẻ hạnh phúc,năm mới trưởng thành thêm một tuổi mới nhưng hễ chỉ cần nhìn thấy trời mưa đều khiến tim anh nhói lên từng cơn đau quặn thắt,bụp bụp liên hồi gần như chẳng thể nào bình tĩnh nổi

Bởi cũng chính trong ngày mưa hôm đó em lựa chọn bỏ rơi anh,rời xa và đi đến một vùng đất đầy hạnh phúc và tình yêu mới,cũng chính ngày hôm đó là ngày đau khổ nhất trong cuộc đời anh,mất em anh như đánh mất tất cả sức sống và niềm vui chỉ cần nhớ đến,đều sẽ giống như dùng búa tạ hung hăng đập mạnh vào trái tim đỏ ửng làm bằng m*áu thịt,vỡ vụn ra thành rất nhiều mảnh nhỏ.

Anh từng cho rằng em chính là định mệnh cuộc đời,là chân ái mà ông trời phái xuống để ràng buộc anh.Nhưng rồi em vất bỏ anh rời đi một mình,điều ấy khiến kí ức chôn sâu nhiều năm trong lòng anh lại lần nữa trở về hiện thực,giống như ngày mất đi cả cha lẫn mẹ,bị hạng đàn bà tiểu tam âm mưu thượng vị đó phá hủy hạnh phúc gia đình,lại lần nữa giam lấy bản thân trong căn phòng kí ức hỗn độn xen lẫn vui buồn.

Ngày ấy,khi anh buồn thì còn có em ở bên cạnh an ủi anh,khi anh làm việc đến quên cả ăn uống thì còn có em cài báo thức bằng giọng nhắc nhở,nhưng bây giờ hết thảy đều đã là qúa khứ dĩ vãng...anh buồn cũng không có ai ở bên cạnh ủi khiến anh vui,anh quên ăn cơm cũng không có ai giày dọng hay quát tháo nhắc nhở khiến anh ấm bụng.Em rời đi anh thật chẳng biết phải làm sao cả,vui buồn uất nghẹn cũng chẳng biết chia sẽ cùng ai,lẳng lặng nuốt hết tất cả vào trong bụng rồi tự mình ôm lấy tương tư.

Có lúc anh cảm thấy bản thân mình rất ngu ngốc,luôn cứng đầu cố chấp muốn kiếm thật nhiều tiền để em ấy tiêu cho thoải mái,nhưng lại bỏ qua lãng phí qúa nhiều thời gian,em ấy từng nói bản thân mình rất tự hào hãnh diện vì có được một người chồng vừa đẹp trai lại tài giỏi như anh,bạn bè cũng vì anh mà nhiều lần ghanh tị đến phát hờn,họ hỏi cậu vì cái gì mà bạn trai và lão công không nuông chiều họ như thế chứ?

Em ấy mỉm cười đầy ngốc nghếch mà nói rằng "Anh là lão công của em,trên thế gian này là người độc nhất vô nhị bất kể là ai cũng không thể nào sánh bằng."

Câu nói ấy khiến y rất vui mừng,vì hết thảy nó là tình cảm chân thành của thiếu niên,là đặc quyền chỉ dành riêng cho một mình y.

Thừa biết thiếu niên là một người có tính cách hoạt bát năng động,luôn thích chạy nhảy và tìm tòi phiêu lưu những thứ mới lạ nên y chẳng hề ép cậu đi vào khuôn khổ ràng buộc,mà thay vào đó là bao dung che chở,để thiếu niên thoải mái thực hiện mộng tuởng và những gì bản thân yêu thích.Là một người có tính cách trầm ổn ít nói,y vốn không dám tin rằng bản thân thế nhưng lại bắt đầu thật lòng yêu thương một người,trái tim lâng lâng đầu não chìm trong mây mù du đãng,cảm giác đó rất lạ...nhẹ nhàng đến bên,trao cho y nụ hôn ngọt ngào thắm thiết, mọi thứ diễn ra đều là sự thực chứ không hề huyền ão mộng tưởng như y đã từng nghĩ.

Từ nhỏ cho đến khi trưởng thành căn bản đều không hề nghĩ tới chuyện tình cảm,yêu ư? nó là cái gì có thể nuôi sống bản thân và gia đình cho họ cuộc sống cơm no áo ấm sao? vốn tưởng rằng cả đời này đều sẽ tẻ nhạt trôi qua một cách nhàm chán vô vị,thì thiếu niên ấy đột nhiên xuất hiện chen chân vào cuộc sống của y.Gieo vào trong tim một hạt giống nhỏ,ngày qua ngày khiến nó nảy mầm rồi đâm chồi nảy lộc trở nên vô cùng to lớn che ngập toàn bộ khoảng không,từng chiếc rễ đâm sâu bén đến khắp nơi và mọi ngóc ngách trong cơ thể chẳng thể nào nhổ đi được nữa.

Nói thế nào nhỉ? không thể coi là hoàn toàn bất ngờ nhưng cũng không phải rất quen thuộc,chỉ là bản thân chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình sẽ yêu,sẽ cùng người đó viết nên một chuyện tình ngọt ngào lãng mạn giống như trong tiểu thuyết và những bộ phim truyền hình.

Trưởng thành chín chắn hơn 30 năm,một mình trãi qua tuổi thanh xuân,ở cái độ tuổi được cho là đẹp đẽ nhất của mỗi con người,và là độ tuổi thích hợp nhất để yêu đương.Cứ tưởng mọi thứ vẫn thế cho tới khi gặp cậu,kể từ khi ấy y như lần nữa được trở về thời điểm thanh xuân tươi đẹp nhất,yêu rồi trong mắt và trái tim cũng chỉ chứa mỗi mình cậu,với những thứ khác ngoài kia hoàn không để ý tới,thiếu niên chính là của riêng y và của một mình y,bất kể là ai cũng đừng hòng tranh đoạt cướp sự ngọt ngào ấy ra khỏi tay y.

Yêu nhiều như vậy kết qủa hai người sẽ thật hạnh phúc đúng không?

"A Cảnh...này,sao tự dưng lại thất thần vậy chứ?"

"Ừ thì anh đang nghĩ tới tương lai sau khi em bình phục,chúng ta lần nữa tổ chức hôn lễ thật lớn nhé? lần trước chỉ làm với người thân trong nhà nên anh thấy hơi ít" Y lấy lại tinh thần,hơi di di cằm cười nói với cậu như vậy.

Chuyện này...mà cũng đúng như thế thật,khách mời tham dự khi đó hoàn toàn là người trong nhà và bạn bè cực kì thân thiết,tròn trĩnh hơn 100 người.

"Hư,nghĩ thì nghĩ hay lắm,anh lo mà nghĩ cách thuyết phục hai đứa nhỏ thừa nhận và gọi anh là daddy đi rồi tính,nếu bọn nhỏ không thuận anh thì em không về nhà nữa đâu đấy!" cậu thấp giọng hai bàn tay nhỏ nhắn đưa lên bẹo má Thượng Quan Cảnh, bày ra bộ dáng lý lẽ hùng hồn đe doạ y.

"Em nghĩ chuyện này sẽ làm khó được anh sao? hai đứa nhóc bốn tuổi đó anh đây mà sợ à?"

"Ồ,vậy thế anh sợ ai?" cậu nhìn anh tò mò hỏi.

"Đang ôm đang nhìn ai thì chính là sợ người đó,hiểu chưa đồ bánh trứng ngốc?" hai ngón tay cong vờn thành hình kẹp lấy chóp mũi của thiếu niên nhẹ kéo vài cái.

"Thượng Quan Cảnh...ý anh là chê em hung dữ có đúng không?" thiếu niên giọng mũi hơi ngẹn nghe ra cực kì đáng yêu,không làm cho ngươi ta sợ hãi mà lại mang tới mang tới cảm giác giống như mèo con đang làm nũng vậy.

Đáp trả cậu là khuôn mặt tươi cười im lặng của y,hung dữ thì lại thế nào chứ? với anh cho dù cậu có là hổ báo gì thì vẫn là của riêng y thế thôi,quan tâm y,lo lắng và yêu thương.Với bạn đời chỉ cần duy nhất một người sống trọn một kiếp là đủ rồi...

Đồng thời điểm ở ngay phía dưới vườn hoa bệnh viện,chẳng biết từ khi đã xuất hiện nhiều ba thân ảnh đang từ từ tiến tới,bé con mặc hai bộ đồ kiểu dáng bóng rổ màu trắng sữa y hệt nhau,đôi chân đi giày trẻ con bắt chước điệu bộ của người lớn,nhìn từ xa chính là hai tiểu tinh linh khả ái đáng yêu.Ở bộ bàn ghế tròn trong vườn hoa hai anh em ngồi sát vào nhau,ngay bên cạnh là Mục Thanh và phía đối diện chính là ông bác quản gia ở tổ trạch,trợ lý và thư ký riêng của Thượng Quan Cảnh.

Sống với cha từ khi sinh ra và cho đến khi bắt đầu có nhận thức đều chỉ là một mình cha nuôi nấng hai người,Mục thúc thúc thi thoảng sẽ ghé qua chơi mua thêm qùa bánh cho hai anh em bọn họ,kí ức ngắn ngủi toàn bộ đều không quen biết một người nào mang tên gọi daddy xuất hiện cả,ba cha con nương tựa lẫn nhau mà sống nhưng hiện tại vì cái gì lại xuất hiện một người chen ngang muốn chia sẽ cha với hai bé đâu?

Hai anh em ngày thường đều rất ngoan ngoãn nghe lời,vì sợ cha buồn cha mệt nên mọi thứ có thể tự thân làm hai bé đều sẽ làm,không giống như những đứa trẻ khác hễ ra đường hay thấy đồ chơi mới đều sẽ nằng nặc đòi mua cho bằng được.Từ nhỏ cha chưa từng để hai anh em thiếu thốn một cái thứ gì,bánh kẹo hay quần áo giày dép đều rất đẹp và nhiều đến mức khiến người ghen tị.Hơn tuần trước đó ba cha con cùng nhau dọn tới thành phố này sinh sống,một người đàn ông xa lạ bỗng nhiên xuất hiện,bấm chuông cửa làm phiền inh ỏi.

Khi vào nhà lại càng sổ sàng hơn nữa,ánh mắt khi nhìn chằm chằm cha nhóc rất kì lạ,giống như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy.Điều này khiến bé cảm thấy bất an,hai anh em cứ thế ngồi ở phòng khách chờ nhưng phải qua rất lâu thì người đàn ông đó với lạnh nhạt mở cửa rời đi,mặt mày nhăn nhó cái gì chứ? làm như ai thiếu nợ ông ta không bằng vậy đó.

Hôm ấy trên người cha đột nhiên xuất hiện rất nhiều vết thương xanh tím,ở hai cổ tay đều bị cứa thành nhiều vệt dài sâu hoắn lộ cả da thịt đỏ tươi bên trong,khuôn mặt cha đều bị ướt bởi nước mắt,hai mắt đau buồn nhìn về phía bóng lưng người đàn ông vừa mới rời đi kia,Thượng Quan Cửu đứng ở trước giường nhìn toàn thân cha mình ra nông nổi này liền đau lòng không thôi.Chuyện này chắc chắn là do người đàn ông kia gây ra,nếu không vì cái gì đóng cửa nhốt anh em bọn họ ở ngoài đâu? rồi khi ông ta rời đi cha nhóc lại bị thương đầy mình nữa.Hôm nay cũng thế,lại một lần nữa nghe cha bị thương nhập viện,lại một lần nữa liên quan đến người đàn ông xa lạ này.Nếu không phải Mục thúc ngăn cản hai anh em đã vào thăm cha từ lâu rồi,cần gì phải đợi đến ngày hôm nay chứ?

Nghĩ rồi nhóc ngẫng đầu lên nhìn tới ba người ở phía đối diện,im lặng một lúc rồi hỏi "Vậy ba chú đây tìm cháu là muốn nói chuyện gì?"

Bắt được thời cơ ông bác quản gia ngay tức khắc đẩy nhẹ cặp kính trên mắt,cố gắng giữ bình tĩnh nhẹ giọng giải thích nói"đúng vậy hai vị tiểu gia đây chính là con trai ruột của gia chủ nhà tôi Thượng Quan Cảnh,và cũng chính là người chồng hợp pháp của ông chủ nhỏ Triển Hàm Dương,phần văn kiện này chính là kết qủa xét nghiệm ADN...nếu không tin hãy để vị bên cạnh đây giải thích cho hai hai vị thiếu gia hiểu" song rồi liền cầm văn kiện đưa ra về phía Mục Thanh.

Đón lấy nhưng lại vất lại trên bàn chẳng thèm có ý mở ra,kết qủa thế nào anh còn không biết rõ hơn bọn họ sao? hơn nữa bản sao Thượng Quan Cảnh còn ở đây ngay cạnh anh này.Cười mỉm đưa hai tay ra ôn nhu xoa nhẹ đầu nhóc và em trai "Hai đứa sắp có daddy rồi đó vui không?"

"Có"

"Không!"

Hai câu trả lời trái ngược đồng thời vang lên,bé con Thượng Quan Vân mặt mày hớn hở vui tươi bao nhiêu,thì cậu nhóc Thượng Quan Cửu mặt ủ mày chau khó ở bấy nhiêu,vừa nhìn liền biết ai là người trả lời không rồi.

Ngay khi nghe câu trả lời quản gia trực tiếp hỏi thẳng "Đại thiếu gia không vui vì có daddy sao?"

"Mắc gì tôi phải vui khi ông ta là daddy chứ? " cậu nhóc nhướng mày vặn hỏi lại họ.

Câu trả lời ngoài ý muốn đánh đến bọn không kịp trở tay, hơn 4 con người dõi mắt im lặng nhìn nhau hỏi ý,đồng thời trong lòng cũng nổi lên một cổ mạc danh kì diệu khó hiểu,theo lí mà nói lúc này khi nghe tin chẳng phải nên là hò hét kích động lên vì vui sướng à? sao lại chỉ "không" cụt ngũn thế kia là sao a?

Mặc kệ đám người đang cứng đơ như trời trồnh kia,nhóc tụt xuống ghế rồi dắt tay bé con đi thuận vào hướng trong bệnh viện,Mục Thanh ngay sau đó hoàn hồn liền tức khắc đứng dậy đi theo.Ở phía sau vừa vặn nghe được đoạn hội thoại của hai anh em.

"Ca~,vì sao anh lại không muốn daddy thế? có daddy không tốt sao?"

"Anh mặc kệ,muốn daddy thì em tự đi mà nhận,ở đâu chui ra tự nhiên đùng một cái xuất hiện rồi bắt anh gọi là daddy...xí ai mà thèm!!"

"Nhưng mà...lỡ là daddy thật thì sao?"

"Không thích,mặc kệ,anh chính là ghét ông ta,người gì đâu mặt mày nhăn nhó thấy ghét!"

Mục Thanh hai tay đút tay túi quần đi ở phía sau nín cười đến đỏ cả mặt mũi,khoé môi suýt chúy nữa mất khống chế mà cười ra thành tiếng, trong lòng không ngừng cảm khái mà nghĩ thầm "Thượng Quan Cảnh a~,nếu như anh biết đứa con trai ruột giống anh nhất lại ghét bỏ chính khuôn mặt anh thì sẽ thế nào nhỉ? haha"