Xuyên Nhanh Công Lược

Chương 20




Mễ Lạc Tranh đăng nhập nick phụ vào like và bình luận theo ý anh,nếu bây giờ dùng nick chính chủ Thẩm Hào Nguyệt thì chắc chắn sẽ gây nên sóng gió nho nhỏ.

Ngày hôm sau, trước giờ học cậu đi thang máy lên lầu tới phòng làm việc của Liễu Hà một chuyến.

Trong phòng làm việc Liễu Hà vừa gặm bánh bao vừa xem máy tính,thấy Mễ Lạc Tranh đi vào ,chỉ chỉ ghế sofa đối diện nói "Dạo này đâu cần luyện tập đâu,sao tới sớm vậy?"

Chờ Mễ Lạc Tranh người xuống hắn lại quơ qươ màn hình điện thoại biểu ý hỏi "Các món trong cơm hộp hằng ngày cậu đăng weibo,toàn bộ đều tự làm sao?"

"Vâng chuẩn bị cho anh ấy mang tới công ty, mà Hà ca cũng bảo em phải thường xuyên đăng ảnh tương tác với fan mà.May mắn là ngày nào cũng làm cơm hộp nên tiện tay chụp luôn." Mễ Lạc Tranh thắc mắc "bộ xảy ra vấn đề gì sao ạ?"

"Vấn đề thì không có,minh tinh hiện giờ ít người biết nấu ăn lắm.Mà có nấu cũng không ngon,cái tài lẽ này của cậu khi tham gia chương trình thực tế đợt này chắc chắn rất có ích cho việc xây dựng hình tượng trong mắt công chúng đấy"

"Chương trình thực tế ? là loại kiểu du lịch khám phá hay ở nhà ạ?"

"Du lịch khám phá trải ngiệm cuộc sống nông thôn miền núi đấy,mấy cái content dạng này được ưa chuộng lắm.Cơ mà anh thấy từ lúc chương trình mười hai đạo phong vị kết thúc thì chả ai làm content này nữa" Liễu Hà cho nốt miếng bánh bao nhân đậu vào mồm,vừa nhai vừa nói.

"Quay ở địa điểm cố định,một mùa gồm mười hai tập,khách mời sẵn là bảy người,định kì mỗi tuần tổ chương trình đưa ra thử thách nấu món ăn gì đó cho các cậu thực hiện,nhưng nhớ phải cẩn thận là dạng livestream phát sóng trực tiếp đấy."

"Vậy em là khách mời cố định à?"

"Ừ,lần này là họ chủ động mời nhưng nếu em không thích tham gia thì thôi,để anh từ chối họ" Liễu Hà nhìn mặt Mễ Lạc Tranh thận trọng dò hỏi.

"Tham gia chứ ạ,em thích trải ngiệm thử thách lắm."

"Vậy thì tốt qúa,lịch trình của cậu khá ít nhưng toàn là tài nguyên tốt.Nhiều người tranh vỡ đầu mà không được đấy"

"Vâng làm phiền anh rồi"

"Không có gì,trách nhiệm công việc mà thôi"

Tối hôm đó lúc trên bàn ăn Bạc tổng đột nhiên có dự cảm không lành,nhìn một bàn toàn là hàu mà nuốt nước miếng hỏi "Thím Trần bữa tối này sao toàn là hàu thế?"

"Haiz cháu đấy,làm việc thì làm nhưng cũng phải dành thời gian cho gia đình chứ" Thím Trần trên tay bưng dĩa hàu nướng tiêu xanh ra để lên bàn,ánh mắt nhìn anh tỏ vẻ trách cứ

"Cháu vẫn về nhà ăn cơm mỗi tối mà"

"Cháu đừng có lảng tránh vấn đề,thím làm bếp cho cháu hơn 20 năm còn không hiểu tính cháu chắc.Gặp chuyện luôn giấu kín trong lòng,tiểu Hành bây giờ ở đây có hai người chúng ta thôi,cháu nói thật cho thím biết có phải cháu bị yếu sinh lí không?"

Thím Trần nhìn anh hỏi với vẻ mặt vô cùng lo lắng

"Khụ...khụ ai...ai nói với thím vậy?vốn dĩ không hề có chuyện này.Mà mấy mâm hàu này là ý gì?còn cái nồi đất kia nữa" Anh ngồi trên ghế nhướng mày khó hiểu hỏi

"Là em nói thím Trần chuẩn bị riêng cho anh đó" Mễ Lạc Tranh từ trên lầu đi xuống với mái tóc rối và hơi ướt

"Nhưng anh không yếu mà...mấy món này đều là bổ thận đấy"

Nhìn vẻ mặt muốn khóc không được này của anh cậu thật sự rất muốn cười,cố gắng kìm nén tâm trạng đang kích động.Mễ Lạc Tranh đi tới ngồi vào bàn ăn đưa tay mở nắp nồi đất ,một cổ mùi thơm kèm theo khói trắng bay ra.

"Thơm qúa vậy,món gì thế?"

Anh cầm con hàu nướng tiêu trên tay vừa ăn vừa hỏi

"Là gà ác hầm thuốc bắc chung với bào ngư,bổ lắm.Cái này phải uống nóng mới ngon"

Cậu lấy muỗng múc nữa chén canh,lại thêm một củ sâm và ít thịt gà hai con bào ngư cho vào.

"Để em đút cho anh nhé"

Cậu cười tươi nhưng chưa đợi anh kịp trả lời đã đi tới trước mặt,múc một muỗng nhỏ đưa lên miệng thổi chờ nguội song mới đút.

Được hai muỗng thì anh lại đột nhiên dừng lại hỏi "Em không ăn à?"

"Không nguyên một bàn này là dành cho anh đấy,ăn mạnh vào nha"

Nghe thấy câu này anh không tự chủ được,lần nữa liếc nhìn một bàn đầy ắp hàu và nồi canh "thập toàn đại bổ này".

"Tất cả? Bao nhiêu con hàu?"

"Hai cân,hàu sữa tươi sống chất lượng cao đấy"

"Em..."

"Aida đồ ăn nguội bây giờ mau ăn đi,ở dưới bếp còn cá béo nướng mở hành nữa đấy"

Thím Trần trong phòng bếp nói vọng ra

"Ăn hết đi tối nay và nguyên một ngày mai em cho anh làm thoải mái,chịu không?"

Nghe được câu này hai mắt anh liền toả sáng như mở cờ trong bụng mà bất chấp ăn đám hàu trên bàn này,cứ hai con hàu lại húp một miếng canh.Thay phiên nhau liên tục,Mễ Lạc Trang ngồi kế bên đầu tựa vào một bên tay được đưa lên.Vui vẻ nhìn anh ăn hết một bàn toàn là món "bổ thận tráng dương này"

Và tối hôm đó là một đêm dài không ngủ với cả hai người.

Sáng hôm sau lúc mặt trời đã lên cao,từng tia nắng soi qua khẽ hỡ giữa hai tấm rèm mà hắt lên giường.Tiếng chim kêu lanh lảnh khắp núi nhưng vẫn không ảnh hưởng đến hai con người đang quấn lấy nhau miệt mài lao động,tiếng kêu kiều mị của thiếu niên tựa như mèo nhỏ chọc lòng người ngứa ngáy.

"Bảo bối sao hôm nay em lại nhiệt tình thế hả?" Khuôn mặt anh lấm tấm mồ hôi,miệng tuy hỏi nhưng thân dưới vẫn hoạt động không ngừng ngĩ.

"Ha...đừng...đừng hỏi nữa?...em muốn cho em đi..." Hai tay cậu để trên lưng anh xiết chặt lại

"Được cho em,tất cả đều cho em"

Vậy là một ngày quấn lấy nhau

Nhưng đến buổi chiều hôm đó anh mới hiểu ra nguyên do khiến cậu "nhiệt tình" như vậy.

"Nông thôn thời đại?đi tận một tháng?"

Anh bỏ dỡ miếng dưa trên tay xuống, mày kiếm nhăn lại nhìn cậu.

Mễ Lạc Tranh ngồi ghế đối diện đầu cúi thấp mím môi im lặng

"A Nguyệt trả lời anh"

"Đừng có ngiêm túc như vậy chứ...em vì công việc thôi mà"

"Công việc mà em lại đi giấu anh,sắp tới giờ xuất phát mới nói cho anh biết?"

"Em sợ anh không cho em đi mà"

Hết cách rồi cậu đành tung tuyệt chiêu "Hoa lê đái vũ" ra,nước mắt chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp kết hợp với giọng điệu nức nở trông đáng thương vô cùng.

Nhìn thấy hai hàng nước mắt anh trong lòng anh liền hô không song,cơn tức vơi hơn một nữa mà đi tới ôm cậu vào lòng.Một tay ôm đầu,tay còn lại vỗ nhẹ lên lưng.Ôn nhu nói

"Đừng khóc nữa,anh cho em đi được chưa?"

"Hức...anh đừng có mà gạt em"

Mễ Lạc Tranh vừa nói vừa dụi đầu vào ngực anh,cố ý chà mạnh làm nước mắt thấm vào và dây ra áo sơmi khiến nó ướt một mảng lớn.

"xa nhau một tháng em không nhớ anh sao?"

"Nhớ mà,bởi vậy tối hôm qua anh mới húp hai cân hàu đấy"

"Ừ nhỉ"

Lúc trả lời câu này tai anh hơi đỏ một chút.

Khoảng ba giờ chiều thì xe bảo mẫu của công ty đến đợi trước cửa,Mễ Lạc Tranh vừa sỏ song đôi giày liền nhanh chân chạy ra.Sau lưng là Bạc tổng tài đang sách trên tay một vali hành lí khá đồ sộ.

Liễu Hà vừa mở cửa sổ xe ra thì thấy cảnh này,người đằng trước thì vẻ mặt tươi cười hớn hở như được mùa.Người đằng sau lại mang theo vẻ mặt tử khí âm u nhìn chằm chằm vào gã,không sai đúng là anh đang nhìn Liễu Hà.

Giống như cảm giác được nguy hiểm khiến gã không khỏi nước bọt,mở miệng giơ tay lên vẫy "Hi,buổi chiều tốt lành nhé boss"

Chưa đợi anh trả lời thì Mễ Lạc Tranh đã nhanh tay mở cửa xe mà phi vào ngồi ngay ngắn trên ghế,hai tay quy cũ đặt trên đầu gối rất giống một học sinh ngoan.

Lúc này thì anh cùng vali hành lí cũng chậm chân ra tới,mở cửa lớn đằng sau ra mà nhét vali vào.Lại vòng ra trước im lặng nhìm chằm chặp vào Liễu Hà ở ghế phó lái.

Bị ánh mắt ăn tươi nuốt sống này nhìn trực tiếp như vậy khiến Liễu Hà hoảng sợ,bác tài xế trung niên ở ghế lái thì giả vờ bận rộn quay đầu đi chỗ khác.Qua một lúc lâu tưởng chừng Liễu Hà sắp đứt mạch máu não thì anh mới lên tiếng "Chương trình này là anh đề xuất a Nguyệt tham gia?"

"V...Vâng đúng vậy" Giọng gã hơi lắp bắp vì hoảng sợ,bờ vai to béo hơi run run.

Anh nge song lại tiếp tục im lặng hai tay đút túi quần,híp mắt nhìn gã rồi tự nhiên bật cười "Hai lần rồi Liễu Hà,qúa tam ba bận nhớ lấy"

Nói song liền quay người tiêu sái bước đi để lại Liễu Hà với vẻ mặt mờ mịt khó hiểu đằng sau,gã tò mò quay đầu lại nhìn thì thấy Mễ Lạc Tranh cũng đang nhìn gã với vẻ mặt nịnh nọt "Em nói đi quay show một tháng,anh ấy liền như vậy" cậu nhỏ giọng lên tiếng gjải thích.

"Rồi cậu khai là anh kêu cậu tham gia show này đúng không?"

"Cũng không hẳn,em chỉ nói là đề xuất thôi.Là anh ấy tự bổ não suy diễn ra đấy" Cậu lắc đầu thanh minh

"Anh mà bị điều sang châu phi thì cậu nhớ năn nĩ sếp giùm tôi đấy" Liễu Hà với khuôn mặt đưa đám hỏi như sắp khóc tới nơi

"Em biết rồi,về sau chắc chắn sẽ giải thích rõ ràng"

"Vậy thì tốt,mà chúng ta nên xuất phát rồi.Đi luôn đi chú" Gã vỗ nhẹ vai bác tài xế

"Vâng"

____________

Chuyến bay xuất phát từ lúc 7 giờ tối hôm đó,phải mất tròn 34 tiếng từ Bắc Kinh đến địa điểm ghi hình tập đầu tiên ở Vân Nam.

Toàn bộ Ekip và khách mời tập trung tại khách sạn Grand Hyatt Lijiang,đạo diễn vừa vào cửa liền nhỏ giọng cảm khái "Khách sạn năm sao có khác,lần đầu đi quay show thực tế mà được ở nơi sang trọng như vậy đấy"

Do đã là buổi chiều nên họ tranh thủ tắm rửa ăn tối rồi đi ngĩ sớm,hẹn 8h giờ sáng mai sẽ xuất phát tới nơi ghi hình.Mễ Lạc Tranh gọi điện thoại hàn huyên với anh một lúc lâu rồi cũng tắt máy đi ngủ.

Sáng hôm sau bọn họ xuất phát sớm hơn dự kiến 30 phút,tuy vậy nhưng khi tới nơi đã là 9h sáng mặt trời cũng lên khá cao,nắng hơi chói nhưng không gắt tại vì nhiều cây xanh.Địa điểm ghi hình là một nông thôn đúng ngĩa,nhà cửa bằng gỗ hoàn toàn trước nhà ai cũng có một vườn rau và vài cây ăn trái.Xe đạp dựng trước cửa,nhìn từ bên ngoài thì hoàn toàn không thấy bóng dáng của một công cụ hiện đại nào cả.Rất có cảm giác lạc về nông thôn những năm 80 của thế kỉ trước,qủa thật mang đến cảm giác hoài niệm.

Hiện tại đã bắt đầu live stream quay phim ở khắp nơi đang quay lại phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người,nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng thưởng thức phong cảnh của Mễ Lạc Tranh.

Tham gia cùng cậu còn có sáu người làm từng lĩnh vực khác nhau trong giới giải trí,ba nam ba nữ.Cô gái với vẻ ngoài ngây thơ tóc thắt bím hai bên là Du Châu Châu,một diễn viên nhí khá được yêu thương trong giới cũng bằng tuổi cậu vừa tròn 18. Cô gái còn lại cùng chung một nhóm nhạc,phong cách khá giống nhau quyến rũ mị hoặc nhưng không lố.

Áo crop top hở eo và quần jean đai cao,tóc búi tròn trông rất đẹp mắt,Tạ Khả Chân và Triệu Tiểu Kì 24 tuổi.Chàng trai còn lại là Liêu Đông Bằng mc dẫn chương trình có tính hài hước cực cao nhưng lại vô cùng hậu đậu.Có lẽ ban tổ chức nhắm vào cái tính tấu hài của anh ta,Phan Vỹ Bá là dancer có tiếng trong giới.Anh tự mở một trung tâm dạy nhảy rất được các sao và minh tinh hoan nghênh.Live stream ở trên mạng sẽ chia thành từng phòng, fan thích vị nào thì sẽ trực tiếp nhấn vào phòng của người đó.

Mễ Lạc Tranh vui vẻ mà chào từng người,bọn họ cũng tươi cười gật đầu nhìn nhau.

Đúng lúc này thì xuất hiện một bé gái nhỏ khá đáng yêu tầm 8 tuổi đi tới chỗ bọn họ nói

"Mọi người đang tìm nơi ở phải không?"

"Đúng vậy,em có thể nói cho bọn chị biết nó ở đâu không" Triệu Tiểu Kì cúi thấp người vừa cười vừa hỏi bé.

"Muốn ở cũng được nhưng phải cho em kẹo hồ lô" bé gái chu môi ngước nhìn nói

"Kẹo hồ lô?Ở đây có ai mang không ạ?"

Tạ Khả Chân lên tiếng hỏi

"Không có" mọi người đồng loạt lắc đầu

"Không có kẹo hồ lô thì em không chỉ đâu nha "

Nge vậy bọn họ liền cảm thấy không song,ban nãy đạo diễn có nói kể từ bây giờ một ngày ba bữa sẽ do bọn họ tự thân vận động.Giờ cũng đã sắp trưa còn chưa tìm được nhà thì cơm nước thế nào,nhịn đói à?

"Em gái à,gần đây có cây sơn trà không?"

Mễ Lạc Tranh đi tới trước mặt bé qùy một gối xuống hỏi

"Có ạ,ở trước nhà có hai cây chuẩn bị chín rồi"

"Vậy em chỉ nhà cho bọn anh,anh làm kẹo hồ lô cho em chịu không?"

"Cậu biết làm kẹo sao?" Phan Vỹ Bá ngờ vực hỏi

"Em biết làm bếp nữa á,nếu mọi người không chê thì lát nữa để em làm cơm cho nhé" cậu cười tươi nhìn hắn.

"Vậy thì tốt qúa ấy chứ,lát nữa làm phiền cậu rồi" Bọn họ vui sướng mà cười to trong lòng,đùa gì thế cả năm người này có ai biết nấu nướng gì đâu,bảo họ vào bếp nấu khác nào chà đạp thức ăn đâu ?chương trình chắc hẳn phải điều tra rồi mới quyết định khách mời là ai.

Mễ Lạc Tranh bình thường luôn up ảnh cơm hộp, với các món tự làm lên weibo thì hợp qúa rồi còn gì nữa.Nói thẳng ra là chương trình muốn cậu gánh team đây mà.

Căn nhà gỗ hai tầng lầu nằm ở cuối thôn,dưới hiên nhà treo đầy những dây ngô.Một bên sân là vườn rau đầy đủ chủng loại,có rau cải,có cà chua,súp lơ xanh và trắng.Khoai tây,cà rốt đều đầy đủ cả,phần sân còn lại trồng hai cây hồng và hai cây sơn tra sai trĩu qúa.Đều đã chuyển màu vàng có lẽ là chín rồi.Trước nhà là con suối trong vắt nhưng nước không chảy siết và khá nông chưa tới đầu gối,trẻ con tầm 6 tuổi trở lên chơi đùa ở đây cũng không có vấn đề gì.

Căn nhà này là của một cặp vợ chồng trẻ sinh sống,nhưng tuần trước họ vừa được gia đình bên chồng bảo lảnh sang Mỹ định cư.Căn nhà liền bán lại cho bác trưởng thôn và được ekip chương trình thuê trong một tháng.

Đẩy cửa vào nhà thì đúng thật với cái tên của chương trình "Nông thôn thời đại" một cái tivi hộp nhỏ nhắn trên đầu có hai cái ăng-ten được đặt giữa phòng,xung quanh là bộ ghế sofa kiểu dáng lỗi thời của chục năm về trước.



>



Sóng comment náo nhiệt ồn ã, bên ngoài căn phòng lại có tiếng nói chuyện.

Mễ Lạc Tranh và mọi người vừa đi lên cầu thang thì cửa lại có tiếng động

Họ sôi nổi quay đầu lại xem là ai thì một chàng trai cao lớn trên đầu đội nón kết đen kéo vali hành lí đi vào. Anh ngẩng đầu nhìn một vòng, duỗi tay bỏ mũ và khẩu trang xuống.

Sau đó cậu liền nge thấy tiếng hít khí của mấy người xung quanh.

Còn có một câu thì thầm kinh ngạc của Phan Vỹ Bá “Trời đất ơi là Bạc Khâm Hành đó"

Mễ Lạc Tranh nge song thì suýt ngất xĩu,hai chân mềm nhủn như sắp qùy gối tới nơi.

Sóng comment hiện lên một loạt chấm than !!!!!!!!!!!!

Chương trình này không phải chỉ mời người trong giới thôi sao?Còn Bạc tổng tài nữa anh không lo đi làm mà chạy tới nơi hẻo lánh này tham gia show làm gì?

Tổ chương trình này chơi lớn vậy à?còn mới được boss của tập đoàn Đằng xà kiêm ông chủ lớn phía sau công ty giải trí Gia Thành tới nơi này thế? Rốt cuộc các người chi bao nhiêu tiền mời anh ấy vậy? Phải biết tiền lương người ta một tháng không dưới 9 con số nha.

Các fan hâm mộ của những minh tinh khác trên livestream đều đồng loạt biểu thị kinh ngạc



>



>

>





Chỉ trong chốc lát chuyện tổng tài Bạc Khâm Hành tham gia gameshow Nông thôn thời đại đã lan truyền khắp cộng đồng mạng.Những người chưa kịp xem livestream liền vội vả vả cầm điệm thoại vào xem có phải thật hay không,vừa vào họ cũng không giấu nổi kinh ngạc,Bạc tổng à anh định debut thật đấy à?

Bọn họ đồng loạt khen ekip chương trình này chơi lớn thật rồi,còn mời được cả vị tôn đại phật gia này tới đây.

Lúc trên mạng đang nháo nhào lên, Bạc Khâm Hành đã thay xong dép đi vào. Anh quét mắt một vòng, gương mặt luôn thờ ơ lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, “Mọi người đông đủ rồi nhỉ.”

Tạ Khả chân bám lấy hai tay Triệu Tiểu Kì run rẫy nói "mẹ nó ơi tôi đây là nằm mơ sao?"

Triệu Tiểu Kì thấy vậy liền đánh vào tay cô nói nhỏ "Đồ con lợn này buông tớ ra cậu nặng muốn chết luôn á"

Mễ Lạc Tranh thì nội tâm đang gào thét dữ dội đây.Năn nỉ mỏi miệng hi sinh cúc hoa hơn một ngày mới được tham gia show,tưởng chừng phải một tháng nữa mới được gặp lại anh nên cậu mới nhiệt tình như thế.Ai dè anh lại theo cậu tới đây luôn.

Liêu Đông Bằng lên tiếng cắt ngang bầu không khí xấu hổ này "Mọi người tới đủ rồi thì chúng ta phân chia phòng ngủ luôn đi"

Dứt lời thì bọn họ cùng nhau lên lầu,ở đây có sáu gian phòng.Năm phòng ngủ và một phòng đôi,Phan Vỹ Bá thì phi ngay vào căn phòng gần nhất đóng cửa lại song mới nói vọng ra "Căn phòng này Lão tử chiếm chắc rồi,còn lại mấy người tự chia đi"

Liêu Đông Bằng giả vờ trách móc nhưng trên mặt lại mang theo ý cười nói "Cái tên này thật là có ai dành với cậu đâu"

Song liền quay qua nhìn mọi người hỏi

"Tôi có tật ngáy khi ngủ ấy ,chắc mọi người không ai muốn chung phòng với một con lợn đâu nhỉ?"

Mọi người nge song không nhịn được mà cười phá lên,không khí nhộn nhịp hơn hẳn.Xem ra chương trình mời cái tên này qủa thật có lí do.

Tạ Khả Chân, Triệu Tiểu Kì mỗi người cũng lựa một phòng riêng,Du Châu Châu và Liêu Đông Bằng cũng tương tự.Đùa gì thế bọn họ bây giờ chỉ muốn trốn khỏi chỗ này mà thôi,làm gì có ai nguyện ý ở chung phòng với lão tổng họ Bạc này chứ?Vào rồi có dám ngủ không?

Ở hành lang chỉ còn lại hai người bọn họ,Mễ Lạc Tranh cố nặn ra vẻ mặt tươi cười giả vờ nhìn anh hỏi "Bạc tổng à,nếu không phiền thì tôi ở chung phòng với anh nhé"

Anh gật nhẹ đầu "Tôi sao cũng được,chỉ sợ cậu phiền thôi"

"Nào có chứ haha...".

Nhưng ngay khi cánh cửa vừa đóng lại thì cậu liền bị anh ghì hai tay lên tường,khuôn mặt soái khí ghé sát lỗ tai Mễ Lạc Tranh thì thầm nói

"Bảo bối tôi đã nói rồi,em chạy không thoát đâu"