Xuyên Nhanh Công Lược

Chương 210




Xin giả hai ngày nghĩ tối đó hai người dùng song bữa trưa rồi cùng nhau tắm rửa,Âu Dương Vận cẩn thận chà lau sạch sẽ mọi ngóc ngách trên cơ thể ái nhân,chỉ có điều qúa mức gợi cảm dụ hoặc khiến anh thiếu chút nữa giơ tay đầu hàng.

Tắm song khoác lên mình bộ áo choàng tắm của khách sạn,phòng tổng thống rất lớn đã vậy lại còn trang hoàng xa hoa bắt mắt,Mễ Lạc Tranh trên thân mặc áo choàng lụa đen bó thắt eo hơi ngiêng người tùy ý dựa vào gối mềm bên cạnh,hai chân trắng nỏn thon dài bắt chéo ẩn ẩn cảnh xuân mập mờ,ánh đèn màu vàng cam trong phòng nhu hoà,như phụ trợ thêm cho vẻ đẹp mị sắc sinh hương của thiếu niên,màu áo choàng tối đen khiến làn da trắng càng thêm nổi bật.

Chỉ là tay cậu lúc này lại đang cầm điện thoại tùy ý xem phim,dường như rất thích thú nên thi thoảng lại phát ra tiếng cười khanh khách.Chỉ là nam nhân cao lớn nằm ở bên cạnh lại không hề thấy vui,hai mắt thi thoảng khẽ nhìn trộm sang bên cạnh,từ góc độ của anh liếc xuống có thể thấy rõ nơi cần cổ và xương quai xanh, hiện tại vẫn còn ẩn ẩn dấu hôn và vết cắn xanh tím.Chúng hầu như trải dài đến nổi toàn bộ bắp đùi và đi khắp cơ thể,dù hiện tại cậu không để ý,nhưng nhìn dáng vẻ vui tươi và khuôn mặt xinh đẹp đó lại vô tình toát ra ý vị,khiến người ta nhịn không được mà đắm mình trầm mê.

Ánh mắt nóng bỏng qúa mức rõ ràng đó cậu sao có thể không phát hiện chứ? không an phận là chính bản thân nhưng không phải lúc nào cũng thế,đạo lí lạt mềm buộc chặt nhìn như cự tuyệt nhưng hoá ra lại không,hôm qua rỏ ràng người nào đó nhiệt tình vạn phần làm cậu đến nổi hai chân tê dại.Thân mật uyển chuyển khiến người điên đảo,một lần rồi lại một lần cứ thế hết cả một đêm,bên trong lúc ấy tràn đầy hàng triệu sinh linh nhỏ bé chuẩn bị đấu tranh quyết liệt,đã vậy không biết học ai hay đọc được bí kíp ở đâu thế nhưng làm song lại không chịu rút ra,tắm rửa sạch sẽ lên giường nhưng hạ thân* vẫn như cũ cắm ở trong đó.

Hai người rõ ràng gì cũng đã làm,hiện tại lại đang ở trong khách sạn nên mắc gì phải câu nệ ngượng ngùng đâu? không nóng nảy không cầu hoan thì đừng hòng cậu chủ động lần nữa a,lúc động tình thì như mảnh hổ xuống núi,làm song lại tỏ vẻ lạnh lùng cấm dục cho ai xem đâu?nghĩ vậy Mễ Lạc Tranh liền giả vờ như không thấy,bất động thanh sắc tiếp tục xem phim cười đùa.

Tròn 40 phút trôi qua cậu vẫn như cũ cầm lấy điện thoại,chẳng rõ xem phim hay đọc sách nhưng thoạt nhìn cực kì chăm chú.Âu Dương Vận khuôn mặt tuấn tú ám trầm không rỏ cảm xúc,trong lòng bực mình không thôi,xem phim trên điện thoại đó thì có gì hay chứ? đặc biệt sao? hơn y sao? Âu Dương Vận nhăn mày thầm mắng,nếu đã không thể quay lại thì cứ tiếp tục quan hệ như vậy thôi,hai người dù sao cũng chả thích hay yêu ai mà,thích thì đến tội gì phải suy nghĩ đắn đo đâu? thầm mắng trong lòng hồi lâu nhưng chẳng thể làm gì khác ngoài việc chờ,y không rỏ hôm đó bản thân lấy đâu ra dũng khí ôm người vào khách sạn nữa?? lúc trước dám nhưng hiện tại thì không,nhìn cậu toàn thân xanh tím ra nông nổi này y thật sự không dám ra tay động thủ...

Hồi lâu chạm ngưỡng 8 giờ Mễ Lạc Tranh mới cam lòng buông xuống điện thoại,khẽ vươn mình che miệng ngáp nhưng thấy y vẫn bất động thanh sắc ngồi đó,cúi gằm không thèm nhìn mặt khiến cậu nổi lên cảm giác lo lắng chột dạ,thầm tự hỏi có phải do bản thân mình vui đùa qúa trớn hay không? lỡ chẳng may y giận thì làm sao bây giờ?

Nhấc chân xuống giường nhẹ nhàng đi về phía y,vòng ra sau lưng hai tay với tới ôm lấy cổ y và cằm đặt tựa lên vai nũng nịu hỏi "Sao vậy? tự dưng sắc mặt bí xị không vui là đang giận em hả?"

Hơi nóng phả ra nơi cần cổ nhạy cảm cộng thêm thanh âm kiều mị dễ nghe, khiến cơ thể anh như bị một dòng điện lưu chạy ngang mà bất giác thẳng lưng cứng đờ,Âu Dương Vận quay đầu, đối diện đôi con ngươi to tròn ướt át và tràn đầy sắc thái hối lỗi đó,bỗng chốc cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, và phần thân dưới dần có dấu hiệu ngo ngoe rục rịch,chỉ là công phu mặt ngoài vẫn như cũ vân đạm kinh phong,nhếch môi cười nhạt đáp "Phải không? là do em suy nghĩ qúa nhiều thôi chứ tôi làm gì có lí do giận em đâu?"

"Anh rõ ràng là đang nói dối nha đừng tưởng người ta không biết đi,mặt này mà còn dám nói là không nữa hả?" Mễ Lạc Tranh bĩu môi lại lần nữa vòng ra đằng trước ngồi lên đùi y,hai tay như cũ choàng cổ hờn dỗi nói.

Âu Dương Vận đáy mắt ám trầm,nhìn cậu như vậy liền xúc động muốn đè xuống hung hăng hôn môi rồi dày vò một trận,bất qúa hiện tại đã lở làm giá rồi nên bỏ ngang giữa chừng thì mất hay,cố nén tâm tình kích động giả bộ không hiểu nhìn cậu lắc đầu đáp.

Mễ Lạc Tranh trông sắc mặt y lại càng thêm bực bội không tên,người ta tối nay rõ ràng đã tắm rửa sạch sẽ,xịt nước hoa thơm ăn mặc gợi cảm chờ *lâm hạnh* nhưng y vẫn không động thủ? đã thế còn cứng đờ vờ như không thấy??

M*ẹ nó Liễu Hạ Huệ thời 4.0 trụ trì thành công đắc đạo miễn ái đấy à? Haa nhưng nào có dễ buông tha như vậy đâu? không muốn nhìn nhưng lại bắt buộc phải nhìn,muốn trốn khỏi cậu trừ phi là trời xập xuống sóng thần nổi lên đi? bàn tay bắt đầu không an phận vói vào bên trong ngực áo,ngón tay sờ xoạng vân vê đầu v* y,mị mị thấp giọng ái muội nói "Âu Dương đội trưởng thích em làm như vậy không?"

Y duỗi tay giữ chặt tay cậu,cau mày trừng mắt im lặng không nói.

Mễ Lạc Tranh không chút để ý cậu hơi ngiêng đầu nở nụ cười tươi,một tay còn lại dần dần trườn xuống nắm lấy cánh tay dư thừa của y rồi kéo nó ra sau,không chút do dự đặt lên bờ *mông đầy đặn to tròn của mình,hai người trung gian tạo thành tư thế ái muội khó nói thành lời.

Âu Dương Vận cảm giác được vật tròn trịa mềm mại dưới lòng bàn tay,hô hấp lúc này bỗng chốc trở nên thô trọng thấy rõ,dưới bụng hoả khí nổi lên,thật sự sắp chịu không nổi nhưng vẫn ngoan cố cứng đầu cường ngạnh tiếp tục trừng mắt.

Mễ Lạc Tranh thấy thế liền tưởng rằng bản thân ban nãy làm chưa đủ tốt,đầu óc thông minh nhanh chóng suy nghĩ rồi bắt đầu rút cổ tay đang bị y giữ chặt kia,kéo dây rút áo tắm khiến nó mất đà rớt xuống tận mông,toàn thân trắng nõn dụ hoặc lại lần nữa cứ thế đập thẳng vào mắt y.

Lúc này y thật sự không thể nào trừng tức nổi nữa,hai mắt bắt đầu chậm chạp nhìn loạn quan sát khắp cơ thể thiếu niên,dấu hôn nông sâu rồi ấn ký xanh tím tràn ngập toàn bộ đều là kiệt tác của y,nơi đầu v* đôi chút trầy trụa tróc da do cắn và *mút mát* qúa nhiều,thiếu niên không ngại nhưng anh nhìn lại cảm thấy mặt đỏ tim run xấu hổ vô cùng.

Thừa thắng xông lên Mễ Lạc Tranh nhẹ nhàng nâng một bên chân nhỏ nhắn,duỗi ra cọ cọ vờn quanh nơi mắt cá và bắp chân y.Câu dẫn dụ hoặc người khác nhưng ngoài mặt lại giả vờ ngây thơ vô tội nói "Đội trưởng bắp chân anh thô thật nha~"

Âu Dương Vận bị cậu trêu đến đáy lòng run lên,cơ bắp toàn thân căng cứng khàn giọng

"Muốn làm nữa sao?"

"Không có mà,làm đau lắm...không muốn a~" Mễ Lạc Tranh nhìn anh biểu tình vô tội,phảng phất như không biết chính mình đang làm gì khẽ lắc đầu đáp.

Trong lòng y không khỏi chửi *đệch* một tiếng,m*ẹ nó giở trò thoát y trêu chọc y nãy giờ hỏi thì lại nói không muốn? này rốt cuộc là có ý gì? xuân tâm nhộn nhạo ngụy trang tiểu bạch thỏ à?

"Hửm? em nói gì tôi nghe không rõ?" y cố tình bày ra vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu nhìn cậu,bàn tay nghịch ngợm không an phận bắt đầu lân la vuốt ve tấm lưng trắng trơn mềm mại này,thấy sắc mặt thiếu niên hơi hơi ửng đỏ y liền biết cách này hữu hiệu.

Mễ Lạc Tranh có chút không chịu nổi nữa gác cằm tựa trên vai y,môi cách vành tai cực gần sau đó nhẹ nhàng chậm rãi thấp giọng r*ên rĩ cầu h*oan,hương khí thơm tho mang theo nhiệt độ ấm nóng bất ngờ đánh úp vành tai y,đến thời khắc này thì cho dù có niệm ngàn bản thanh tâm chú,hay hát trăm lần quốc ca thì cũng chẳng thể nào chịu nổi,thân thể khẽ rùng mình run lên chút,lửa nóng rừng rực thiêu cháy đến hạ t*hân,giữa hai chân nổi lên lều trại cao chót vót.

"Ai nha cần tăng dân số đã có phản ứng rồi sao?" Mễ Lạc Tranh thích thú ôm anh cười tươi ra tiếng,thân dưới khẽ nhích đụng nhẹ một cái vào c*ự v*ật vừa thức giấc kia,loại chuyện câu dẫn dụ dổ nhưng vẫn mang đậm nét ngây thơ vô tội này đúng là liều thuốc chí mạng với nam nhân.

"Shitttt" sợi dây thần kinh chịu đựng cuối cùng cũng vì hành động này mà cắt đứt,vỗ cái bốp thật mạnh vào mông cậu rồi nâng người nhanh chân đi về phía giường,cường thế đè xuống hai mắt nóng rực nhìn chằm chằm cậu gằn giọng nói "Trêu chọc tôi em nên sẵn sàng tiếp nhận hậu qủa đi,đến lúc đó đừng hòng kêu tôi dừng lại!!!!"

Mễ Lạc Tranh còn chưa kịp mở miệng nói thì hai chân đã bị y bẻ ra,Âu Dương Vận không chút nhẫn nại trút bỏ áo tắm trực tiếp đem c*ự v*ật c*ứng rắn nóng bỏng ở hậu h*uyệt ướt át cọ cọ vài cái rồi đâm thẳng mạnh vào.Thắt lưng không ngừng luật động như muốn trả thù cho hành động khiêu khích ban nãy vậy.

"Sau này còn dám trêu chọc anh nữa không? hả?" Y gằn giọng hỏi,vừa nói phía dưới càng không ngừng va chạm mãnh liệt.

Cậu lúc này đã bị làm đến thở không ra hơi,chỉ có thể mảnh liệt lắc đầu rồi nức nở bật khóc

"Đừng...nhẹ..nhẹ một chút...em thật sự chịu không nổi..haa"

Âu Dương Vận vầng trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi lạnh chảy dọc theo sườn mặt điển trai tinh sảo"Nhẹ? hiện tại sao có thể nhẹ được chứ?" nói xong lại há miệng dùng sức gặm m*út nơi đầu v* đang run rẩy yếu ớt kia.Càng làm anh càng cảm thấy thân thể sắp không khống chế được nữa,khoái cảm tê dại từ nơi giao h*ợp đó đã và đang lan toả khắp người,thừa dịp thiếu niên đang khóc đó Âu Dương Vận liền dùng sức đ*ộng mạnh c*ắm vào thật sâu bên trong.

Miệng nhỏ chật hẹp ấm nóng kẹp chắc,và tầng tầng mị thịt co bóp vây quanh đang không ngừng hút lấy c*ự v*ật của y,d*ịch m*ật trắng xoá từ nơi g*iao h*ợp kín kẽ đó đang không ngừng trào ra,thấm ướt một mảnh ga giường.

Say mê hưởng thụ khoái cảm mềm mại ấm nóng bao vây,cứ thi thoảng chạm nhẹ rút ra rồi dùng sức đâm mạnh một cái,nghĩ đến việc bản thân đang làm khiến y cảm thấy vô cùng vui vẻ,cứ vậy nên tận lực thoải mái chơi đùa.Hơn 34 năm cuộc đợi đã trải qua vô số việc,nhưng đây lại là lần đầu tiên anh thích nhiều đến vậy.

Thích cậu!! thích cả làm *tình mãi mãi cũng không muốn rút ra!! làm tới khi nào cậu nức nở khóc lóc cầu xin tha thứ thì thôi!!! bất kì ai cũng đừng hòng nghĩ muốn dành!!! nghĩ tới đây hai tay nắm eo thiếu niên càng thêm dùng lực,đẩy mạnh quấn quýt dây dưa càng nhiều.

"Tân Phàm...em thật sự khiến tôi chịu không nổi..." Âu Dương Vận mạnh bạo thở dốc vùi đầu vào cần cổ trắng nỏn thơm tho kia.

Da thịt hai người dây dưa tiếp xúc thân mật,tiếng *bạch bạch bạch* và tiếng thở dốc hổn hển kèm theo tiếng khóc,tiếng thét chói tai liên tục vang lên giữa căn phòng vắng lặng,dư vị ngọt ngào đê mê và hương vị tình ái nháy mắt tràn ngập lan toả khắp căn phòng.

Nhìn khuôn mặt vốn dĩ kiều diễm xinh đẹp kia,nay lại vì *hoan ái* triền miên mà trở nên mị hoặc đỏ ửng say mê lòng người,Âu Dương Vận nheo lại đôi con ngươi màu hổ phách thấp giọng nói "Bảo bối làm vợ anh...sau này anh vẫn sẽ luôn yêu thương em...bảo vệ em vậy có được hay không?"

Mễ Lạc Tranh khẽ nâng đôi mắt to tròn ướt sủng nhìn chằm chằm anh,cắn mạnh môi nhỏ rồi khẻ xấu hổ gật đầu một cái.

Đạt được ái nhân đồng ý khiến y vui đến không sao kể xiết, và thế là Âu Dương Vận lại tiếp tục công cuộc cày cấy vun trồng và tạo người vỹ đại của mình.