Xuyên Nhanh Công Lược

Chương 212




Mễ Lạc Tranh cố lê thân thể bị thương chạy tới bệnh viện,trên khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn hiện tại ửng đỏ và chảy đầy mồ hôi,áo thun cũng vì qúa sức thấm ướt và dán sát vào da,tuy là thế, nhưng dung mạo và vết thương đang ứa huyết trên người thiếu niên mới là điều khiến người chú ý.Làn da do qúa trắng mịn nên dù nghiêm trọng hay không thì vết thương trông vẫn cực kì đáng sợ,bầm tím bình thường đã thấy sót huống chi đây lại là do bị xe đụng rách da đâu?

Khoảnh khắc cậu bước vào cửa đã khiến rất nhiều người dồn mắt chú ý,tiếng bàn tán ồn ào vang lên liên tục không dứt,chỉ là chưa kịp đợi cậu lên tiếng hay làm gì khác thì toàn thân giống như bị rút hết sức lực,bất tỉnh ngã xuống nền nhà.Ngay tại lúc đó toàn bộ không gian và thời gian xung quanh giống như bị ngưng đọng,tất cả mọi người,bao gồm cả giọt nước rơi hay kim quay đồng hồ đều nhất loạt cứng đờ,mọi thứ giống như búp bê không cảm xúc vậy.

Bất ngờ ở ngay bên cạnh Mễ Lạc Tranh,một đạo vết rách chiếu sáng chói loá từ giữa không trung hiện ra,hai bóng người mặc y phục cổ với mái tóc đen dài xuất hiện.Lạ thay nam nhân cao lớn mặc tử bào ấy dung mạo cực kì giống với Âu Dương Vận,hay nói cách khác là Âu Dương Vận giống người này thì đúng hơn.

"Chàng sao có thể thử bọn nhỏ theo cách này chứ? nhìn hai đứa như vậy ta--" một nam nhân khác với dung mạo ôn nhu đẹp đẽ,làn da trắng hồng,khoác trên mình bộ lam y chiết eo thượng đẳng,cau mày nhìn cậu nghẹn ngào nói

Chỉ là chưa trọn hết câu thì nam nhân cao lớn bên cạnh đã lên tiếng ngăn cản,nhìn thẳng vào mắt ái nhân rồi khẽ lắc đầu,trước đó tuyệt nhiên vẫn không quên áp hai bên tay lên gò mà phấn nộn đáng yêu ấy,khoé môi hơi câu nhẹ nhàng từ tốn giải thích "Ta biết là đệ đang rất lo lắng,nhưng đây là số kiếp thử thách mà hai đứa nhất định phải trải qua,Ngạo Thiên đứa nhỏ này tính tình cố chấp từ trước tới nay đệ chắc đã hiểu rõ ràng đi? vì cứu lại linh hồn Lạc Tranh mà bất chấp nguy hiểm thoát xác lịch kiếp,thậm chí mọi kiếp đều rất có thể sẽ gặp nguy hiểm tính mạng, không có khả năng quay về được nữa nhưng nó vẫn cứ làm.Đứa con trai này của ta nó là thật lòng yêu thương đứa nhỏ này."

Bạch Lộ Sinh nghe được lời an ủi đó cũng khẽ an tâm phần nào,thế nhưng bản thân hắn lòng dạ mềm yếu nhu nhược hay lo xa,Lạc Tranh đứa nhỏ này là tinh hoa công sức và là đứa con trai nhỏ tuổi nhất của hắn.Chín vị caca ai nấy đều đã thành gia lập thất, an ổn thế lực phát triển bành trướng một phương,riêng chỉ Lạc Tranh đứa nhỏ này từ khi sinh ra đã bị Thiên Cơ Lâu Chủ phán định mang mệnh "Hoả Độc Chi Vương",cả đời chỉ có thể sống cô độc nương tựa chính bản thân mình,hoàn toàn sẽ không biết hay cảm nhận được thất tình lục dục là như thế nào.

Bản thân hắn thân phận thật sự là "Hoa Quyết Thượng Thần" thống trị muôn vàn bách hoa tiên thảo,đến cả con mình cũng không bảo vệ đươc thì quyền cao chức trọng có nghĩa lí gì nữa chứ?

Chính vì thế nên mới sở bất đắc dĩ vận dụng pháp lực giúp con lịch kiếp trừ tai,bắt buộc phải xuyên qua 7749 kiếp nếm trải đắng cay ngọt bùi mới có thể tu thành chánh qủa.Còn nhớ suốt tận hơn ngàn kiếp nhân sinh ấy đều không có một kết cục tốt,hay kết thúc có hậu,bởi đều là thân bại danh liệt tứ cô vô thân, nhà tan cửa nát không nơi nương tựa.Dù cực kì thương tâm đau sót nhưng hắn có thể làm gì khác đâu?

Nếu không phải vị kia đúng lúc cũng cần lịch kiếp nâng cao tu vi,thì con hắn rất có thể sẽ không được may mắn bình an trãi qua như vậy rồi...

Trông ái nhân dùng ánh mắt cảm kích và e thẹn ấy nhìn mình,thì lại càng khiến Ứng Long trong lòng lộp bộp chột dạ không thôi,gã làm sao có thể nói ra sự thật rằng con trai mình đã tăm tia bảo bối nhà người ta từ lúc mới xuất thế chào đời đâu? nếu không phải thế thì nó vì cái gì phải thoát xác lịch kiếp chứ? đã thế còn cố tình cấu kết nhị thúc nó,chờ người ta nếm đủ cay đắng thì lại chạy tới bao dung bù đắp lôi kéo hảo cảm chứ?

Lạc Tranh đứa nhỏ này thực chất cái gì cũng không biết,từ đầu chí cuối nó vẫn cứ tưởng là bản thân đang làm nhiệm vụ rồi hệ thống gì đó nhưng không,bởi từ lúc bắt đầu tới nay thì tên tiểu tử thối Ứng Ngạo Thiên mới là người nếm trái ngon ngọt.Giả vờ sắp đặt hay ban bố nhiệm vụ gì đó,cũng là do nó giao ngay từ đầu,lịch xong một kiếp trở về đều sẽ khôi phục trí nhớ rồi tiếp tục xắp đặt,bề ngoài nghiêm trang đạo mạo chính nhân quân tử, nhưng thật chất lại là cáo già giảo hoạt bụng đầy mưu mô mà thôi.

Nếu như không phải xen vào ngay từ đầu sẽ gây bất lợi với linh hồn a Tranh,thì Ngạo Thiên đứa nhỏ này rất có thể đã bất chấp xông vào rồi.Nghịch tập rồi năng lượng linh hồn cái ch*ó m*á gì chứ? đều là do tên tiểu tử thối kia bịa ra mà thôi, phong ấn kí ức rồi giả vờ xắp đặt một thân phận khác đưa Lạc Tranh tới bên mình.Lần nào cũng âm mưu tính kế ăn con người ta đến gắt gao sạch sẽ,qủa thực không biết xấu hổ liêm sỉ là gì.

Hiện tại lịch kiếp đã xắp đi đến cuối cùng,Lộ Sinh lo lắng là điều hiển nhiên,Ngạo Thiên lo lắng chạy theo bảo hộ bao che là thật,nhưng kể từ lúc bắt đầu với thân phận "Bạc Khâm Hành" kia thì nó đã bắt đầu âm mưu tính kế rồi.

Chẳng có nhiệm vụ hay đau khổ tột cùng,chia ly gì ở đây cả,bởi hết thảy đều là tên tiểu tử thối kia bàn giao từ đầu mà thôi.Thậm chí "hệ thống" gì đó cũng là do nó xắp đặt ngụy tạo hòng che mắt đời,nếu như không phải gã đây may mắn lịch kiếp về sớm trước thì làm sao phát được âm mưu của nó chứ?

Phải biết "Hoa Quyết Thượng Thần" có tổng cộng 10 đứa con trai,mà Mễ Lạc Tranh đứa bé này là nhỏ nhất,cũng là đứa được cưng chiều nhất.Nếu như để cho Lộ Sinh và chín vị caca sủng đệ cuồng ma ấy biết được sự thật,thì chắc chắn rằng Ngạo Thiên sẽ phải trải qua một hồi phong ba bão táp.

Cho dù nó thân phận bất phàm đứng đầu Hồng Hoang thì đã sao? đám thần tiên trực thuộc Hoa Quyết thần đình cũng không phải ăn chay đâu,lấy thân phận Thượng thần của gã và Âm Thiên tử của nhị đệ thì rất có thể ngăn được đôi phần,còn lại toàn bộ thịnh nộ hay hậu qủa gì đó thì tên tiểu tử kia nên tự mình đảm đương trách nhiệm.

Nam nhân đại trượng phu,quân tử dám làm dám nhận,ai gây thì người đó ghánh,tốt nhất là đừng làm liên lụy tình duyên của gã a..

Bạch Lộ Sinh khẽ thở dài nói "cũng may Ngạo Thiên đứa nhỏ này tâm tính thiện lương,thật lòng thật dạ bồi Lạc Tranh,cùng nhau trải qua nguy hiểm...âu cũng là duyên phận trời ban"

Ứng Long "...." duyên phận trời ban cái r*ắm!! lllà âm mưu qủy kế hoa môn sảo ngữ thì đúng hơn!! mặt dày bám đuôi con người ta từ kiếp này sang kiếp khác không mệt sao?

Giấy không gói được lửa,cây kim trong bọc sớm muộn cũng lòi ra,đến lúc bại lộ chân tướng thì chỉ mong Lộ Sinh đừng giận cá chém thớt lên gã là tốt rồi.Đến lúc đó gã sẽ giả vờ ngây thơ cái gì cũng không biết để cho Ngạo Thiên tự mình chịu trận a!! ai bảo người hưởng lợi cuối cùng lại chính là nó đâu?

" Đệ chỉ mong sao hai đứa đến cuối cùng sẽ bình an trở về là tốt rồi..."

Ứng Long nghe thế liền ôm chặt ái nhân vào lòng mà an ủi,Bạch Lộ Sinh ánh mắt thương tâm nhìn thoáng qua Mễ Lạc Tranh,rồi lại trở về e thẹn tựa đầu vào lồng ngực nam nhân,thân hình hai người chớp mắt biến mất,mọi thứ xung quanh hoạt động trở lại bình thường.

Mễ Lạc Tranh vừa lúc chống tay đứng dậy lê chân đi,thì một đoàn bác sĩ y tá bất ngờ đẩy giường chạy tới không nói hai lời liền nâng cậu lên,Mễ Lạc Tranh đương lúc đầu óc trống rổng trì trệ không kịp phản ứng.Tay chân luống cuống và thanh âm khàn khàn khó nghe do khóc nhiều vang lên,nhưng hết thảy đều bị bác sĩ y tá đùn đẩy trở về.Với họ mà nói thì trách nhiệm lớn nhất hiện tại chính là đem cậu đi khám chửa vết thương,còn việc muốn nói gì đó thì thôi để mai tính sau.

Cậu cứ thế lâng lâng trong trạng thái mơ hồ sót ruột,kèm theo tiếng lòng nóng như lửa đốt,cố giữ yên lặng và tâm trạng lo âu thấp thỏm ngồi chờ bác sĩ bôi thuốc cho mình.

Hai bên đầu gối và đặc biệt là hai bên bàn tay kéo dài từ khủy trở xuống,tất cả đều bị bôi thuốc và băng bó đến kín mít,khó khăn di chuyển không tiện đi đường nên bắt buộc phải ngồi xe lăn.Trả xong tiền phí Mễ Lạc Tranh liền nhờ y tá hỏi thăm,sau đó đưa thêm thêm tiền nhờ người đẩy mình tới trước cửa phòng y đang cấp cứu.

Trước cửa lúc này đều là người nhà thân cận với Âu Dương Vận,ngoại trừ vài vị phụ nhân và nữ hài trẻ tuổi ăn mặc bình thường,thì tất cả nam nhân còn lại đều mặc quân phục chính trang ôliu xẩm màu,phía trên ngực áo còn đính bảng tên,và hai bên vai trái phải hiện rõ thân phận cấp bậc từng người,trong đó cập bậc thấp nhất chính là trung úy Âu Dương Mã đường đệ cùng chi với anh.

Khuôn mặt ai nấy đều mang theo tâm trạng lo lắng sợ hãi,bả vai trùng xuống hai tay ôm đầu,thi thoảng lại ngẫng lên nhìn chằm chặp vào cửa phòng cấp cứu đang sáng đèn.Hai hàng ghế chờ đều bị chiếm đóng không kẽ hở,hành lang xung quanh được bao phủ bởi quân đội chuẩn bị vũ trang.

Hoặc cũng bởi vì như thế nên nơi đây đặc biệt phá lệ yên tĩnh,ngoại trừ nhiều tiếng thở dốc và thi thoảng nức nở vụn vặt không còn gì khác,các phụ nhân và nữ hài hiện tại chỉ biết việc lặng lẽ vỗ vai an ủi chồng con và anh em mình mà thôi.

Từng giờ từng phút trôi qua giống như ngàn cân treo sợi tóc làm họ càng thêm căng thẳng,đã hơn 5 tiếng đồng hồ rồi mà phẩu thuật vẫn chưa song.Họ trơ mắt nhìn y tá ra ra vào vào với cái khay dính đầu bông băng nhuốm m*áu đỏ tươi,mùi thuốc sát trùng nồng nặc cũng theo đó truyền tới liên tục khiến họ hít thở không thông.

Thời gian chẳng biết trôi qua bao lâu, thì một y tá bất ngờ đẩy cửa xông ra hốt hoảng nói "Bệnh nhân thuộc nhóm máu hiếm Rh âm tính!! kho máu bệnh viện hiện không đủ dùng ở đây có ai có không??"

Đám người Âu Dương gia nghe thấy tin này chợt như sấm đánh giữa trời quang,bọn họ căng thẳng im lặng nhanh chóng liếc mắt nhìn nhau ngụ ý dò hỏi,nhưng câu trả lời nhận được chĩ là cái lắc đầu cứng ngắc từ phía đối phương.Gia tộc bọn họ tất cả đều thuộc nhóm máu RH khan hiếm,thế nhưng tất cả đều là Rh dương tính ngoại trừ y!!!

Rh âm tính duy nhất và cũng thuộc loại nhóm máu vàng khan hiếm nhất,cho dù là bệnh viện lớn dự trử loại này cũng thật sự qúa mức ít ỏi,trúng đạn cần truyền rất nhiều máu bọn họ làm sao có thể không biết rõ chứ?

Chỉ là tình thế cấp bách lúc này như là mò kim đáy bể,biết tìm đâu ra người có nhóm máu vàng khan hiếm này bây giờ? nhưng nếu không thể tìm thấy chẳng lẻ bắt họ họ trơ mắt nhìn y ra đi hay sao? chứng kiến cảnh người nhà mà mình yêu thương ra đi thì còn gì đau hơn nữa chứ?

Y tá nhìn họ như vậy ánh mắt liền ảm đạm thấy rõ,đương lúc tất cả thất vọng bỏ cuộc chuẩn bị tâm trạng cho tình huống xấu nhất,thì một tiếng nói gấp gáp khàn khàn bất ngờ vang lên, phá tan bầu không khí trầm mặc căng thẳng ấy.

"Bác sĩ!! làm ơn lấy máu của tôi đi!! của tôi chính là Rh âm tính có thể truyền cho anh ấy!! " thiếu niên ngồi trên xe lăn liên tục đẩy mạnh bánh xe,vừa chạy về phía họ vừa cao giọng nói.

Thế nhưng cậu cũng không biết bộ dáng bản thân hiện tại trông ốm yếu xanh xao như thế nào,đồng phục bệnh nhân không vừa người,sắc mặc trắng bệch nhợt nhạt.Chỉ là hai mắt sủng nước đong đầy mong chờ,kèm theo thấp thỏm lo âu nhìn thẳng vào y tá.

Đám người cũng theo tiếng nói đó mà ngẫng đầu trông qua,đập vào mắt lại là bóng dáng quen thuộc họ đã thấy ở phòng giám sát khách sạn mấy hôm trước,chỉ là hôm nay trông sức khoẻ cậu yếu ớt hơn trước rất nhiều.

Mặc dù đã sớm đoán được mối quan hệ giữa hai người không đơn giản,thế nhưng để mà tình nguyện mạo hiểm hiến máu như vậy qủa thực khiến họ bất ngờ,phải biết nếu như sảy ra trục trặc hay biến cố thì cả hai rất có thể sẽ cùng nhau đồng quy vu tận.Mặc dù a Vận là người nhà họ,nhưng cũng không thể vì vậy mà bất chấp tất cả liên lụy người khác được.

"Cháu đã suy nghĩ kĩ chưa? việc này vô cùng hệ trọng ba mẹ cháu chắc chắn sẽ không đồng ý đâu"

"Đúng vậy đó"

Đám người Âu Dương gia liên tục mồm năm miệng mười thật lòng khuyên can cậu,chỉ là Mễ Lạc Tranh trong lòng sớm đã quyết định,cậu vội vàng run rẫy đôi tay từ trong túi moi ra tấm thẻ căn cước công dân,đưa nó về phía y tá rồi nói

"Ngày 25 tháng 6 năm 20XX em sinh ra mà lúc này chỉ đã là 11 giờ 58 phút,khuya ngày 24 tháng 6 năm 20XX,tức là chỉ cần một phút nữa thôi em sẽ trưởng thành đủ tuổi và có quyền quyết định!! chị y tá em hiện tại đã đủ tuổi rồi làm ơn cho em hiến máu đi được không? em cầu xin chị đó" thiếu niên hai hàng nước mắt lăn dài trên má,cậu bám chắc lấy đôi tay đeo găng của y tá liên tục ngẹn ngào nức nở khóc,nếu như không phải hai chân bị thương thì cậu thật sự đã qùy xuống cầu xin nàng rồi.

Anh là tất cả của cậu,nếu mất đi anh cậu sống trên đời này còn có nghĩa lí gì nữa chứ...

Tình thế lúc này vô cùng nguy hiểm cấp bách,do dự là vì sợ cậu chưa đủ tuổi quyết định,nếu hiến máu sợ sau này người nhà tới kiện hay gây rắc rối cho bác sĩ bệnh viện thì không hay,hiện tại đã không sợ rồi thì cần gì lo lắng nữa chứ?

Thế là đám người trơ mắt nhìn y tá nhanh tay đẩy chiếc xe lăn vào phòng giải phẩu,không thấy không nghe khiến tinh thần họ càng thêm căng thẳng,bởi họ không biết bên trong rốt cuộc đang diễn ra tràng cảnh gì!! ngoài việc chắp tay cầu nguyện mong hai người tai qua nạn khỏi ra,thì đám người lúc này không biết làm gì hơn cả...

Nếu có thể họ thật sự mong bản thân có thể chia sẽ,gánh vác thay anh và cậu phần nào nổi đau thể xác ngay lúc này.