Xuyên Nhanh Công Lược

Chương 297





Mễ Lạc Tranh khiếp sợ trân trân ngẩng đầu lên nhìn,không thể tin tưởng Ám Dạ rốt cuộc trãi qua những gì mà lại thấu hiểu chủ nhân như vậy chứ?đã thế còn khuyên cậu chia tay trong khi hai người vẫn đang mập mờ nha?
Chưa hẹn hò thì chia tay bằng niềm tin à??
Ám Dạ cũng chưa tinh ý đến mức biết đọc tâm thuật,chỉ là lần đầu tiên thấy chủ nhân riêng biệt dắt theo tiếp xúc gần với một Omega đến vậy,phải biết nam nhân này suốt hơn 30 năm qua đều là bộ dáng khổ hạnh tăng không gần mỹ sắc nha?chẳng kẻ xuân tâm nhộn nhạo nghĩ thông suốt rồi nên mới...
Nó càng nghĩ lại càng cảm thấy có khả năng,người ta thường nói đàn ông 30 như lang 40 như hổ vả lại chủ nhân giả vờ đạo mạo hay ra dẻ quen rồi,nhưng EQ chính là thấp đến không thể chấp nhận.Ai đời hẹn hò lại dắt Omega người ta đi xem cơ giáp bao giờ?đồng ý Ám Dạ nó là cơ giáp đẹp nhất Đế Quốc nhưng cũng không cần phải vậy đâu.
Tính cách kiểu đó hèn gì ế chả có ma nào thèm rước là đúng rồi,phải nó thì cũng không chọn chủ nhân nha ai bảo nhạt nhẽo qúa chi.Nhìn thiếu niên dáng người nhỏ bé mỹ mạo dưới chân mà thay cậu thương tiếc không đáng,Nguyên soái rốt cuộc đánh chủ ý gì mới có thể ra tay tàn độc với đứa nhỏ này như vậy chứ?
Vậy thôi để nó thay chủ nhân chuộc lại lỗi lầm đi,dùng thanh âm máy móc lạnh băng hơi mang tia cảm xúc hỏi "Ngươi...có muốn điều khiển ta thử không?"
Mễ Lạc Tranh chớp mi kinh ngạc "Là đang hỏi ta đúng không?" cổ cơ giáp này không phải đang trêu chọc cậu đấy chứ?
Ám Dạ không chút do dự gật đầu đáp "Đúng vậy,mặc dù ta là cơ giáp riêng của Nguyên soái nhưng nếu muốn tùy ý chở một người bay lượn vẫn là có thể" chậc,để lão tử đây thay mặt lấy lòng nịnh bợ bạn lữ tương lai của ngài vậy,chứ đừng để người chạy mất rồi nằm đó mà khóc lóc a.
"Nhưng tinh thần lực ta lại chỉ cấp S+,e rằng không được đâu..."mặc dù cậu rất hứng thú muốn thử chỉ là nếu gây phiền phức trở ngại cho y vẫn là thôi đi,tương lai cơ hội còn nhiều kia mà.
Mắt thấy thiếu niên xua tay từ chối Ám Dạ liền ngửi thấy mùi nguy cơ,Nguyên soái của ta ơi ngài rốt cuộc đã làm ra chuyện thương thiên hại lí gì khiến con người ta ra nông nổi này chứ?.

=====================================

Hơi vung tay xoay người thì đống xích điện từ kia tức khắc đứt tan rơi xuống từng mảnh,ngồi xuống duỗi tay trái đưa về phía cậu ôn nhu nói "Đừng sợ gì cả,năng lượng của ta vẫn đủ để đưa cậu bay lượn hai vòng sẽ không gây hoạ bắn phá nên đừng lo"
Mà cho dù có thì đã thế nào?bọn họ dám động chạm nó chắc?cùng lắm đem chủ nhân ra làm bia đỡ đạn là tai qua nạn khỏi rồi.Kể ra số khổ thật chứ,làm cơ giáp mà giờ chuyển qua Nguyệt lão nối tóc se duyên luôn rồi.
Cũng mệt mỏi bất lực lắm mà có ai hiểu cho đâu?
Mễ Lạc Tranh hơi dè dặt đứng vào lòng bàn tay nó,Ám Dạ nâng lên mở ra khoang điều khiển giữa ngực rồi đặt cậu vào trong,cẩn thận quan sát trông chỉ có cái ghế dựa và màn hình trong suốt cực lớn.Kế bên là bảng đo năng lượng hiện tại chỉ còn sót lại 40%,liên kết tinh thần lực thông qua quang não trí năng điều khiển bằng suy nghĩ,dạng dành riêng cho quân đội này hoàn toàn phụ thuộc vào tinh thần lực nên không có nút bấm hay thiết lập sẵn giống với loại phổ biến ngoài thị trường kia.
"...." Ám Dạ này cũng qúa mức nhiệt tình hiếu khách rồi đi?mới gặp lần đầu đã thỉnh người khác lên đây ngồi rồi?tuy trong lòng vẫn còn nghi hoặc nhưng đã lỡ leo lên lưng voi giờ muốn xuống là không thể nào,dù sao cổ cơ giáp này ngoài y ra thì cậu là người đầu tiên được ngồi lên nó nha!!!
Thấy cậu đã đeo đai an toàn liền chủ ý bật khởi động cơ,nóc nhà thủy tinh theo đó di dời nhanh chóng tách ra Ám Dạ im lặng không nói trực tiếp bay lên phá không rời đi.
Cổ Tuyên vội theo tiếng động chạy trở lại thì cái gì cũng đã muộn màng,thoáng thấy bóng dáng dần trở nên nhỏ bé giữa bầu trời xanh biếc rộng lớn.
Ngoạ tào chuyện gì đang sảy ra a?mới đi ra ngoài có chút xíu thôi đã sảy ra chuyện rồi?rõ ràng Ám Dạ giống với y bản tính cực kì cao ngạo khó nắm bắt,phải hiểu dạng cơ giáp trí năng thuộc cấp SS+ này cả Đế Quốc hiện có duy nhất một chiếc do y điều khiển mà thôi.Ám Dạ từ xưa tới nay chưa hề cho bất kì ai ngồi vào trong khoang điều khiển,mặc kệ y khuyên can thế nào thì nó cũng chỉ cho rờ chút xíu song rồi thôi.Còn nhớ Cổ Phàm đã từng bất chấp leo lên và kết qủa dĩ nhiên là bị hất xuống không thương tiếc rồi,nếu cơ giáp không đồng thì ngay cả y cũng chẳng thể nào ép buộc được nó.
Tôn trọng cộng sự lẫn nhau chỉ là lúc này vì cái gì lại như vậy đâu?lần đầu tiên gặp đã chủ động thoải mái như vậy rồi?nếu không phải tuần trước vừa bảo trì song thì y thật ngi ngờ rằng nó phải chăng đã bị hỏng rồi?một chút cũng không giống "Ám Dạ"từng cùng y vào sinh ra tứ xông pha chiến trường nha.
Cổ Tuyên lo sợ cậu sẽ bị Ám Dạ làm cho bị thương nên vội vàng dùng quang não liên hệ với nó,*tích tích*lên tiếng thì tinh thần lực y tức thì kết nối với màn hình trong khoang điều khiển.Thấy được thiếu niên đang tươi cười hưng phấn nói chuyện với cơ giáp,nào có chút dáng vẻ sợ hãi rụt rè gì đâu chứ?này như chỉ hận không thể bay ra dạo chơi ngoài vũ trụ đi?
"Ám Dạ ngươi không được phép làm tiểu Du bị thương nghe chưa?"

"Chủ nhân xin hãy yên tâm!" Ám Dạ nghe chủ nhân hỏi liền thông qua truyền âm trở về,nó nịnh bợ cậu còn không hết sao có thể làm gì được chứ?nó là ai?là Ám Dạ cơ giáp đứng đầu Đế Quốc được chứ?vì hạnh phúc tương lai của chủ nhân của nó mới mạo hiểm đưa người bay lên như thế này,ta vì ngài dụng tâm như thế mà giờ chủ nhân lại đi ngi ngờ ta sao?
Qủa thực khinh nhờn qúa đáng,cơ giáp cũng biết đau cũng tổn thương mà.
Lấy tốc độ ánh sáng phóng đi cực nhanh,nếu không phải đã hứa với chủ nhân thì nó thực muốn đem cậu ra ngoài vũ trụ ngao du dạo chơi.
Qủa không hổ danh cơ giáp đứng đầu Đế Quốc,rất nhanh bọn họ đã rời khỏi địa phận Đế tinh nhìn ngắm quang cảnh trên độ cao 10 ngàn mét xuống dưới trông chẳng khác nào con kiến cả.Lần đầu tiên trãi ngiệm khiến cậu càng thêm kiên định hưng phấn,quyết tâm học cho thật giỏi để sau này theo y cùng nhau chinh chiến sa trường.
....
Mặc dù tin tưởng Ám Dạ nhưng y vẫn đứng ngồi không yên,cảm giác sợ hãi bất an lan truyền khắp toàn thân.Đợi khi bóng đen cực lớn trên đỉnh đầu hạ xuống,cơ giáp lần nữa trở về khoang chứa y mới buông xuôi thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là cơ thể lúc này đã ướt đẫm mồ hôi,tim như ngừng đập khi thấy Ám Dạ đằng không mà bay,nếu như cậu sảy ra chuyện y chắc chắn sẽ ân hận suốt đời.Căn bản nghĩ cũng không dám thốt ra nữa lời,chậm rãi đi tới trước mặt cơ giáp thì khoang điều khiển của nó ngay lúc này đột nhiên mở ra.
Thiếu niên nương theo bàn tay Ám Dạ nhảy xuống tức khắc lao nhanh vào lòng ôm chặt lấy y,khuôn mặt nhỏ đỏ bừng cả lên ngẹn ngào vừa khóc vừa nói "Xin lỗi ngài ta thực sự không phải cố ý đâu...tất cả là lỗi của Ấu Du,là Ấu Du làm sai chuyện...ta hứa sẽ không có lần sau nên ngài đừng giận ta nữa được không?"
Trạng thái của cậu dường như không tốt tin tức tố dao động mạnh mẽ khiến y toàn thân tê dại cứng đờ,chóp mũi hít thấy hương thơm quen thuộc làm Alpha cao cấp như y trong lòng không khỏi ngo ngoe rục rịch.Vội theo bản năng vươn tay xiết chặt đáp bế bổng thiếu niên,chóp mũi ghé sát cổ cậu tham lam hít lấy mùi hương thơm ngọt tươi mát kia.
Mễ Lạc Tranh giật thót nhưng cũng giả bộ nương theo thả lỏng,tùy ý y muốn làm gì thì làm.
Cơ thể thiếu niên rất mềm khiến cảm xúc nóng bỏng trên tay y càng thêm rõ ràng,chậm rãi vuốt ve vòng eo kiều tiếu tinh tế nhu mộ trong mắt càng thêm nồng hậu,đang chuẩn bị há miệng cắn thì lí trí đột nhiên bị thứ gì đó lôi kéo trở về,ánh mắt dần trở nên thanh minh sáng rõ phát giác bản thân vừa làm cái gì tức khắc đỏ mặt cứng đờ toàn thân.
Thiếu niên lúc này vẫn như cũ nhu thuận vùi đầu vào trong lồng ngực ấm áp của y,ngữ khí hơi ngẹn ngào nói "Hức ta sợ..."
Cổ Tuyên "...."
Nghe cậu gọi khiến y càng thêm tội lỗi nhớ lại hành động bản thân mình vừa gây ra,cho nên y mới vừa rồi hẳn là động tình đi?thiếu niên thần trí mơ màng không rõ y thế nhưng lại nhân cơ hội cháy nhà hôi của?trong lòng áy náy gia tăng nhưng nếu lúc này đem cậu ra ngoài bị người nhòm ngó thì y hoàn toàn không muốn,may thay chỉ kích phát do qúa mức hưng phấn nên hậu qủa chưa qúa ngiêm trọng.
Đành phải ôm cậu trở lại khoang điều khiển chờ tỉnh lại thôi chứ biết sao giờ.

Chỉ là y không biết rằng Ám Dạ cùng thiếu niên đang được mình ôm vừa thành công nháy mắt ra hiệu với nhau,rốt cuộc tới khi nào chủ nhân mới bị cậu ta hạ gục nha??
Aiza làm cơ giáp của Nguyên soái cũng có sung sướng gì đâu...
.....
Buổi chiều vừa tiễn cậu đi Cổ Tuyên mặt mày ủ dột lái xe bay trở về nhà,y hiện tại đang ở riêng nhưng mỗi tối khi rảnh đều sẽ gọi video hỏi thăm ba mẹ ông bà.Nhà y có hai chị em,ở trên y còn có một bà chị gái Alpha sinh đôi bằng tuổi hiện đang giữ chức giám đốc bệnh viện quân y.
Chị em hai người từ nhỏ đã rất thân thiết chỉ là về sau ai cũng không muốn lấy vợ sinh con nên đâm ra cự cải,ba mẹ khuyên bất thành nên đành tùy ý mặc y dọn ra khỏi nhà.Dù thế nhưng hiện tại vẫn đều đặn hỏi thăm,miễn sao đừng nhắc tới việc lấy vợ là được.
Y biết giữa bản thân và chị gái nhất định phải có một người thành gia lập thất.Dù sảy ra chuyện ngoài ý muốn nhưng thiếu niên vẫn gửi buổi tối đến cho y,thơm phức ngon miệng đầy ắp một bàn.
Nhấn mở quang não gọi cho ba mẹ,tức thì mặt của hai người hiện rõ ra giữa màn hình.Mẹ Cổ nhìn y bày ra dáng vẻ thương tâk khổ sở nói "Bảo bảo con cuối cùng đã chịu gọi điện cho mẹ rồi sao?"
"Ôi bảo bảo mẹ nhớ con đến chết đây..."
Cổ Tuyên nhíu mày phản bác "Mẹ con trưởng thành rồi đừng gọi cái tên đó nữa,để cấp dưới biết được họ cười vào mặt con chết."
"AI DÁM???"
"Mặt con suốt ngày đơ như cục than thế ai thèm nói chuyện mà cười vào mặt con?huống hồ con đã lấy vợ chưa mà đòi làm người trưởng thành?thứ con nít ranh!"
Cổ Tuyên "...."
"Ba à người nói gì đi chẳng lẻ ba cũng nghĩ con vậy sao?"